Trông thấy Oa Lỗi cùng một số thành viên trong đám thiếu niên tỏ ra hồi hộp, không giữ được bình tĩnh, Diệu Đồng mới bật cười hạ giọng nói.
- Sao vậy? Chưa ra chiến trường mà các ngươi đã thảm hại thế này rồi sao?
Oa Lỗi gãi đầu cười trừ.
- Diệu Đồng đại nhân đừng cười bọn tôi chứ, không phải bọn tôi muốn vậy đâu... nhưng cứ thấy xung quanh toàn những kẻ cao to tràn đầy sức mạnh là tôi lại cảm thấy áp lực, hơn nữa không khí ở đây thật nóng và ngột ngạt...
Diệu Đồng bĩu môi không cho là đúng.
- Đây chẳng qua là điểm tập kết quân đội thôi, còn không phải là chiến trường chân chính... Bất quá tâm lý của các ngươi thì ta có thể hiểu được, năm xưa bọn ta cũng từng có khoảng thời gian tương tự... Nói nhỏ cho các ngươi biết nhé, ngay cả Minh Vương đại nhân của chúng ta cũng không khác là bao đâu... Hắc hắc!!
- Thật ạ??
Hơn mười đứa trẻ bỗng dưng quên sạch áp lực khó chịu trong lòng, đứa nào cũng rạng rỡ hưng phấn hô lên, nếu cả đại nhân mà cũng giống như chúng, từng gặp tình cảnh tương tự thì chúng cũng không cần phải quá tự ti rồi.
Riêng mỗi mình Oa Lỗi là vẫn cảm thấy Diệu Đồng đang ba hoa, đại nhân của bọn hắn vào năm mười hai tuổi liền chém đầu mấy chục vạn người, một quái vật biến thái như vậy nào có phải phàm phu tục tử bọn hắn có thể đánh đồng.
Quả nhiên, Diệu Đồng ngay lập tức cười xòa đánh trống lãng, bởi vì hắn cảm nhận được có một cặp mắt rét lạnh đang nhìn mình từ phía sau.
- Hahaha đùa các ngươi tí thôi, các ngươi không nhìn xem, Minh Vương đại nhân năm nay cũng mới gần mười lăm tuổi thôi, còn không bằng các ngươi nữa, vậy mà ngài đã là một con người vĩ đại đến độ ngay cả đại tướng của một quốc gia phải nể phục... Các ngươi không thấy thẹn với bản thân và sự kỳ vọng của đại nhân dành cho các ngươi sao? Ngài ấy đã cấp cho các ngươi phương tiện và con đường, nhiệm vụ còn lại của các ngươi là vươn lên phía trước, đừng nói với ta rằng mấy tháng qua các ngươi chỉ đang dạo chơi thôi nhé?
- Đương nhiên là không rồi!!
Nhìn lũ trẻ bị kích động, Diệu Đồng cười thầm trong lòng, biết thời cơ đã đến hắn há miệng hét to.
- Vậy hãy cho ta thấy lòng quyết tâm của các ngươi đi!!
- AAAAA!!!
Hơn mười thiếu niên trẻ tuổi nhanh chóng gây nên kinh động không nhỏ trong toán binh lính gần đó.
Chứng kiến sĩ khí vượt trội của một đám nhóc, có không ít tinh binh trải qua nhiều trận chiến làm sao chịu thua được.
- Các huynh đệ, chúng ta tuyệt đối không thể thua kém một lũ nhóc miệng còn hôi sữa được.
- Đúng vậy, chúng ta phải cho chúng biết để làm một quân nhân là việc không hề đơn giản...
- Hây ôôôô!!!
Cứ như thế, sĩ khí vốn đã được Liêm Pha dấy lên nay càng đẩy cao hơn một bậc nữa, điều này khiến ông càng thêm nhận định năng lực không bình thường của Minh. Còn chúng tướng lãnh thì chỉ biết ngạc nhiên chứ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng qua loại sĩ khí cổ quái này chỉ duy trì trước khi trận chiến thực sự nổ ra, đến lúc đó Liêm Pha mới là nhân vật mấu chốt thúc đẩy sĩ khí binh lính lên mức cao nhất, còn hình ảnh những thiếu niên nhỏ tuổi kia sẽ bị lu mờ không còn ai để ý tới nữa, bởi vì trên chiến trường quan trọng nhất là tính mạng của bản thân và kẻ thù, bảo vệ được chính mình và lấy thủ cấp của địch nhân luôn là phương châm bất di bất dịch khi ra tiền tuyến.
Liêm Pha ngẩng đầu nhìn trời sau đó vung tay, miệng há rộng quát như sấm vang.
- Lên Đường!!!
Bảy vạn đại quân dưới sự chỉ huy của Liêm Pha, Khương Yến, Giới Tử Phường, Luân Hổ, Huyền Phong, Nhạc Thừa, Khiêm Trí Bôn cùng rất nhiều thiên nhân tướng (chỉ huy ngàn quân, còn có nhị, tam, ngũ, bát thiên nhân tướng, bát thiên nhân là tướng quân).
Và có cả các biệt đội hoạt động độc lập, bách đội của Minh là một trong số đó.
...
Năm ngày sau, đại quân Triệu thông qua con đường bí mật tới được Thương thành.
Thương là một thành trì cỡ lớn, kích thước chỉ thua Hàm Đan một chút, cho nên dân cư sinh sống bên trong thành cũng đạt đến bốn vạn người, nếu tính thêm quân binh thì có lẽ là sáu vạn.
Khi đại quân đến nơi, cả thành chủ lẫn tướng quân chỉ huy binh lính bảo vệ thành đều ra đón tiếp.
- Liêm Pha tướng quân, ngài vất vả rồi..
Liêm Pha phất tay tỏ vẻ không có gì rồi ra lệnh cho chúng tướng lãnh sắp xếp cho quân đội vào thành.
- Quân Tần đã đi tới đâu rồi?
- Bẩm tướng quân, theo tin tức mới nhất thì bọn chúng đã chiếm được Lam và Hạ trong hai ngày qua, hiện tại đã vượt qua khỏi đồi Long Bình, đoán chừng ba ngày sau sẽ đến đây.
Tướng quân Triệu An chỉ huy binh lính Thương thành vội vàng báo cáo, đứng trước mặt hắn là trụ cột của Triệu quốc vì vậy hắn không dám chậm trễ chút nào.
Liêm Pha gật đầu không nói gì thêm, ông quay trái quay phải đảo mắt tìm kiếm ai đó, lúc sau trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Liêm Pha thúc ngựa đi tới bên cạnh sáu kỵ binh lẻ loi đứng tách ra khỏi hàng ngũ, theo sau lưng ông là các tướng quân trực thuộc dưới trướng.
Trừ bỏ Tứ Thiên Vương thân cận thì những người còn lại không biết người mà Liêm Pha đích thân tới gặp mặt là ai, trong đại quân Triệu có nhân vật đó từ bao giờ, sao không người nào hay biết.
Có điều, chứng kiến vẻ hồi hộp không được bình thản của bốn người Tứ Thiên Vương thì họ cũng phần nào đoán ra được, người này chắc hẳn không tầm thường.
Không để bọn họ suy đoán quá nhiều, sự việc đã được chứng thực ngay sau đó.
- Thứ khí thế cổ quái gì thế này?
- Khó thở quá...
Mọi người đưa mắt nhìn ngọn lửa đỏ rực đứng đối diện với Liêm Pha, vóc dáng của hắn nhỏ hơn Liêm Pha nhưng ngựa và đao thì lại vượt trội, kinh khủng hơn rất nhiều.
Chỉ cần liếc sơ qua liền biết đều là hàng xịn.
Tiếp theo họ chỉ có thể đứng một bên nghe cuộc đàm thoại giữa hai người, thậm chí ngay cả dũng khí nêu ra ý kiến cũng không có.
- Tìm ta có việc gì sao?
- Ta muốn trao đổi với ngươi về trận chiến sắp tới, không hiểu tại sao ta lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Vừa nói Liêm Pha vừa ngẩng đầu về hướng xa xăm.
Đáp lại ông là nụ cười dửng dưng của Minh.
- Cảm giác của ông có vẻ đúng rồi đó... bởi vì ta cũng không nghĩ ra được bất cứ lý do gì có thể khiến quân Triệu chiến thắng trong trận chiến này.
Câu nói của Minh làm mọi người phải nhổm người lên, Liêm Pha nhíu mày không hiểu hỏi.
- Ý ngươi là gì?
Minh khẽ cười nhìn thẳng vào mắt Liêm Pha hỏi vặn lại.
- Trước khi trả lời ta muốn hỏi ông một vài câu... Thứ nhất, ông nghĩ rằng Tần phát động cuộc chiến này với mục đích gì?
- Chiếm đoạt một phần ba lãnh thổ của Triệu quốc!
- Tốt, thứ hai, ông nghĩ liệu mười hai vạn đại quân có thể chiếm được tòa thành này không? Chưa kể nó còn được chỉ huy bởi một đại tướng tài ba như ông, nếu ta là lãnh đạo của Tần ta sẽ không tự tin thái quá đến vậy đâu... Ông cũng biết đấy Thương thành chiếm được vị trí cực kỳ địa lợi, sau lưng giáp với dãy Thái Hành Sơn, mặt trái lại gần với rừng thông cổ đại tự nhiên, vì vậy không thể tiến hành các biện pháp vây hãm trong thời gian dài được, cách duy nhất để chiếm là công phá trực tiếp. Nếu không có khoảng mười lăm đến hai mươi vạn, ta không nghĩ rằng mình có thể chơi trò chiến tranh dài hạn với tòa thành này đâu Liêm Pha à...
Càng nói về sau, giọng nói của Minh càng trở nên thần bí quỷ mị khiến người nghe sởn gai ốc.
Còn Liêm Pha thì dường như nhận ra được điểm mấu chốt trong lời nói của Minh, hai mắt ông ta mở lớn hết cỡ, đồng tử co rụt lại, hoàn toàn là bộ dáng khiếp sợ.
Minh vuốt mái tóc phủ xuống mặt qua một bên từ tốn nói tiếp.
- Nhận ra rồi đúng không? Suốt thời gian qua ông đã chịu ảnh hưởng không nhỏ từ ta nên mới dần mất đi độ sắc bén vốn có, ông đã không thể nhìn thấu được điều bất thường trong những động thái của Tần... Liêm Pha, ông hãy dựa vào tuổi tác và suy nghĩ của mình để nói ra một phần suy tính của Tần Chiêu Vương cho ta nghe thử.
Liêm Pha co giật chân mày, hít sâu một hơi rồi mới nói.
- Tần Chiêu Vương hiện tại đã là một lão nhân đứng ngồi không vững, so với ta thì ông ta già hơn nhiều, tuy nhiên nếu để ta suy đoán một chút thì ta có thể nói ra được một phần... Đó là nôn nóng, lo toan và đa nghi, các chứng bệnh mà các bậc lão quân vương trong quá khứ từng mắc phải...
- Không sai, chính xác là nôn nóng, thời gian của Tần Chiêu Vương không còn nhiều nữa, sau lần vây hãm Hàm Đan thất bại ba năm trước, tâm chí của ông ta đã nguội lạnh phân nửa... Nhưng mãi cho đến ba tháng trước, sự thất bại của Liêm Pha ông cùng với sự ngã xuống của mấy vạn tinh binh Triệu quốc, mức độ tổn thất trong tình thế đang gây dựng lại cơ đồ của Triệu lúc này là con số rất lớn. Tần Chiêu Vương khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội cuối cùng này, ông ta sẽ dùng tất cả những gì mình có vào trận chiến sắp tới tại Thương thành.
Liêm Pha nghiến răng nghiến lợi thầm mắng "còn không phải do tên khốn nhà ngươi sao?" tuy nhiên ông vẫn không nói ra khỏi miệng mà thầm suy nghĩ về những lời Minh nói.
- Tất cả những gì Tần Chiêu Vương có?
Minh mỉm cười đầy ẩn ý.
- Tần quốc bây giờ còn bao nhiêu người trong Lục Đại Tướng và các đại tướng quân tài giỏi khác?
- Trừ bỏ Bạch Khởi đã tự sát mấy năm trước thì vẫn còn... Khoan... ý ngươi có phải là?
Liêm Pha toát mồ hôi lạnh không dám nói tiếp.
- Phải, ý của ta chính là sẽ không chỉ một mình Vương Hạt trong Lục Đại Tướng sẽ tấn công Thương... Đây vốn dĩ đã là một trận chiến mà quân Triệu không thể thắng.