Chương 31: Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

- Có lời này của ông coi như về sau ta có thể đến nhờ vả Triệu không ít việc rồi nhỉ... Haha!

Ra vẻ cười vô tư một lúc, Minh bỗng dưng trở nên nghiêm túc hơn hẳn nói tiếp.

- Vậy để ta chỉ cho Triệu một con đường sống từ trong chỗ chết, cách thức để thắng trận này nói khó cũng không khó, chỉ cần lấy được đầu đại soái của chúng là coi như thắng được phân nửa.

- Lấy đầu Vương Hạt? Ngươi đang đùa bọn ta phải không?

Tướng Triệu Bôn nổi danh nóng nảy bộc trực nhịn không được lớn giọng quát mắng, điều Minh nói căn bản không khác gì huề vốn, giết đại soái của địch là điều mà bất kỳ phe nào cũng mong muốn trong trận chiến, quan trọng là làm bằng cách nào...

Liêm Pha giơ tay ra hiệu cho Triệu Bôn ngưng làm loạn, ông khá bình tĩnh bởi vì biết chắc Minh sẽ giải thích cặn kẽ kế hoạch của hắn.

Quả Nhiên, Minh nhếch miệng cười không mấy quan tâm đến Triệu Bôn, giọng nói đều đều truyền vào tai mọi người.

- Hắc! Trước khi trình bày kế hoạch, ta muốn nhắc cho các ngươi một việc, đừng bỏ qua khu rừng già ở phía Bắc...

Huyền Phong nghe vậy lập tức nhìn lên mảng rừng phía Bắc Thương thành, nằm ở bờ bên kia là chiến tuyến Tây Bắc đối diện với cả Tần và Hung Nô.

Có lẽ Liêm Pha cũng nhận ra chút gì đó, ông cau mày trầm giọng nói.

- Cách đây nửa tháng, hai thành trì quan trọng ở vùng Tây Bắc là Lương và Tri Đô bị đánh hạ bởi Liêu, có phải ngươi đang nói đến ả đàn bà đó sẽ rời bỏ vị trí để đánh xuống Thương?

Minh cười nghiền ngẫm nhẹ giọng hỏi ngược lại.

- Ông nói xem điều này có thể xảy ra hay không? Ta lại nghĩ là có đấy, nếu nó thật sự xảy ra thì đội quân chủ chốt để đánh hạ Thương thành không phải là quân của Vương Hạt hay là đạo quân ở đồi Mã Lương, mà chính là quân của Liêu tướng, còn gì bất ngờ hơn việc một đội quân hùng mạnh đột nhiên rời bỏ vị trí chiến lược quan trọng để tập kích một nơi khác chứ... Nếu là ta, khẳng định ta sẽ không tham một miếng mồi câu nho nhỏ mà bỏ qua con cá lớn đâu, khà khà!!

- Mặc dù không biết ai bày ra kế sách tuyệt hảo này, nhưng ta phải công nhận rằng tài năng của hắn trong việc công chiếm thành trì tuyệt đối đủ sức xếp vào ba người đứng đầu thiên hạ... Nếu không phải vì nó quá hoàn hảo nên mới tồn tại kẽ hở chết người thì ta chưa chắc đã đoán ra được.

Không để ý đến vẻ mặt tái nhợt của đám người bên phía Liêm Pha, Minh nhẹ giọng tán dương người bày ra mưu kế công chiếm Thương thành, trong ký ức của hắn còn chưa có người nào tài năng đến trình độ này.

Liêm Pha bắt đầu cảm thấy sống lưng dần lạnh hơn, đúng như lời Minh nói, nếu Liêu thực sự rời bỏ vị trí chiến lược ở phía Tây Bắc mà xuống đây theo đường rừng già thì sẽ là một cú chí mạng dành cho quân Triệu, không một ai có thể tưởng được sẽ có một đạo quân đánh xuống mạng Bắc của Thương thành cả, vì vậy vấn đề phòng thủ ở đó chắc chắn sẽ trở nên yếu nhược vô dụng nhất, lúc đó cho dù có là một tướng quân thông thường cũng dư sức công phá được cổng thành Bắc, càng đừng nói đến một trong Lục Tướng Tần.

Liêm Pha không nghĩ đến vừa mới tới Thương thành, sĩ khí của các tướng lãnh đã chạm xuống đáy cốc, chưa ra trận mà đã có dấu hiệu thất bại thảm hại. Nhưng không phải như vậy thì bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội thắng nào nữa, ván bài bây giờ đều nằm trong tay Minh, mỗi một nước đi tiếp theo của hắn đều liên quan đến vận mệnh Triệu quốc.

- Chuyện đã tới nước này, ngươi mau nói kế sách của mình đi chứ!

Minh gật đầu chậm rãi nói từng chữ.

- Diệu kế của ta ta đã nói ngay từ khi bắt đầu rồi, chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Các ngươi, các tướng lãnh Triệu quốc sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong thực sự, nhất định phải tử chiến, chỉ khi nào các ngươi vượt qua được tử thần gõ cửa thì trận chiến này mới có cơ hội thành công.

- Tử chiến... vượt qua...?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nghe thấy Minh nói tiếp.

- Liêm Pha, đến lúc ông chứng tỏ mình là một đại tướng quân rồi, trận chiến này phải sử dụng tất cả những gì chúng ta có, cho dù là dân binh cũng phải dùng tới...

- Dân binh? Ý ngươi là sao?

Liêm Pha lờ mờ cảm giác được nhưng vẫn không hiểu rõ ràng.

Minh mỉm cười quỷ dị gằn giọng nói.

- Quân thủ thành trong trận tử chiến một nửa sẽ là dân binh...

Tất cả tướng lãnh chỉ còn cảm thấy một điều duy nhất, đó chính là run rẩy, run rẩy thật sâu từ nội tâm.

Điên... Điên hết cả rồi!!

Liêm Pha không hề tỏ vẻ gì mà chỉ nói.

- Dân chúng trong Thương thành tổng cộng hơn bốn vạn, ngươi muốn dùng tất cả sao?

- Không sai, trừ bỏ con nít không thể chiến đấu ra thì tất cả phải tham chiến, và người giúp họ có đủ dũng khí để làm được điều đó chính là ông đấy Liêm Pha, người anh hùng của Triệu quốc...

- Ngươi nói dân chúng sẽ chiếm một nửa trong quân thủ thành, vậy sáu vạn quân còn lại ngươi tính làm gì?

- Làm gì sao?... Không phải quá rõ ràng rồi à... tính tình của ta từ xưa tới nay rất ghét chịu thiệt thòi trước người khác, đứng im chịu trận càng không phải phong cách của ta.

...

Ba ngày sau, mười hai vạn đại quân của Vương Hạt cuối cùng cũng tới trước cửa Thương thành

Cát bụi bay mịt mù, mồ hôi cùng sĩ khí của binh lính lan tỏa râm ran trong không khí...

Vậy là rốt cuộc, tòa thành trì này và cả Triệu quốc đã bắt đầu đứng trước trận chiến mang tính quyết định vận mệnh của mình.