Chương 3: Chiến Đấu Trong Rừng

Trong khu rừng rậm ẩm ướt.

- Thằng chó con khốn kiếp, mau cút ra đây cho bổn đại gia...

Sa Linh Khứu vung đôi tay quá cỡ bẻ gãy nhánh cây chắn trước mặt, dấu chân bên dưới mặt đất dừng lại ngay tại chỗ này, mà bóng dáng của Minh thì lại không thấy đâu.

Trong cơn bực tức, Sa Linh Khứu nắm đại chùy bổ vào thân cây, sức mạnh đáng sợ đánh gãy thân cây ra làm đôi, mảnh gỗ vụn bay tung tóe khắp nơi.

- Ngươi vội vàng tìm chết như vậy sao?

Ngay lúc này giọng nói có phần non nớt từ trên đầu truyền xuống, Sa Linh Khứu vội vàng ngẩng lên.

Nhưng thân ảnh của Minh vẫn chưa kịp nhìn rõ thì đã trông thấy một nhánh gỗ sắc bén bay tới, Sa Linh Khứu nghiến răng đánh văng miếng gỗ đi nơi khác.

- Người đâu?

Sa Linh Khứu trợn mắt không thấy bóng dáng vừa rồi đâu nữa.

- Ta ở đây!

Kèm theo thanh âm của Minh là một đao lướt qua chân Sa Linh Khứu, tuy không chính xác cắt đứt gân nhưng đau đớn cùng vết thương sâu đủ để gã khó có thể di chuyển nhanh được.

"Sai vị trí rồi..." Minh cắn môi thầm tiếc nuối, cũng khó trách được hắn, căn bản kinh nghiệm chiến đấu của hắn quá ít, loại giao chiến với địch nhân thế này vẫn là một vấn đề nan giải đối với tay mơ như hắn.

Chưa kể đến kích thước giữa đôi bên chênh lệch quá xa, Minh chỉ đứng tới hơn đầu gối Sa Linh Khứu hai phân.

Bị một con kiến gây thương tích, Sa Linh Khứu trở nên cuồng nộ, hắn đưa tay định chụp Minh nhưng lại phát hiện mục tiêu đã rời khỏi tầm mắt, tiếp tục ẩn nấp vào bụi rậm.

Sa Linh Khứu phẫn nộ gào thét.

- Đồ con hoang, ngươi phải chết...phải chết...phải chết...

Soạt!!

Bụi cây bên trái chợt vang lên tiếng loạt soạt, tưởng rằng Minh ở trong đó, Sa Linh Khứu bất chấp thương thế đang chảy máu, hắn ngay lập tức nhảy bổ tới dùng hết sức lực đập mạnh chùy vào bụi cây.

Lực lượng khủng bố chấn cho mặt đất hơi hơi rung lắc nhè nhẹ, như thể có người khổng lồ nện bước chân xuống đất vậy.

Có thể thấy được thân hình vạm vỡ của Sa Linh Khứu không phải là cái vỏ ngoài dùng để hù dọa người khác.

Miệng hắn nhếch lên nụ cười man rợ.

- Cho ngươi thành thịt vụn, dám làm bị thương Sa Linh Khứu này, thật đúng là chán sống rồi...

- Thật sao?

Sa Linh Khữu bỗng cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếp theo sau là một khoảnh khắc ngắn ngủi hắn thấy Minh đứng trước mặt mình với tư thế chổng ngược lên trời.

Cái đầu to bự lăn long lóc trên nền cỏ xanh mượt vẫn còn đọng lại hơi nước sau cơn mưa.

Dao găm trong tay Minh nhiễm đầy máu tươi, hắn kinh ngạc nhìn xuống hai tay mình, dù đã biết truyền thuyết về Vương Tử và sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được giật mình vì nó.

Liệu một người trưởng thành có đủ sức để cắt đầu tên to con đó trong một nhát chém duy nhất không? Đồng ý là dao găm (nói đúng hơn là đoản đao) mà hắn sử dụng sắc bén vượt trội các loại vũ khí thông thường khác, nhưng nếu không sở hữu một thứ sức mạnh đáng kinh ngạc thì chắc cũng không làm được đâu nhỉ? Nên nhớ Minh hiện tại chỉ mới năm tuổi mà thôi...

Kìm nén hưng phấn trong lòng, Minh vội vàng lủi vào rừng, không thèm che giấu dấu vết cuộc chiến cũng như cái xác của Sa Linh Khứu, hắn cần phải xử lý tên còn lại nhanh nhất có thể, bằng không để gã về báo cáo sự hiện diện của hắn trong khu rừng thì chắc chắn sẽ mang đến rắc rối không cần thiết cho hắn.

Lúc này Minh không thích hợp để đương đầu với đống rắc rối đó, ít nhất cũng phải chờ đến khi hắn lớn thêm chút nữa đã.

Đôi chân trần lướt đi trong khu rừng với tốc độ cực nhanh, thân ảnh thoăn thoắt thoáng hiện chỗ này đến chỗ khác.

Chạy được nửa canh giờ, Minh mím môi thầm nghĩ "hắn đâu rồi? Không lẽ đã chạy rồi sao..."

Đột nhiên, hai mắt Minh lóe lên, thân hình không chút do dự nghiêng về phía trước, thuận theo quán tính lăn tròn trên mặt đất hơn chục vòng, đến khi va phải gốc cây chắn giữa đường thì mới dừng lại.

Rắc!..

Bên hông truyền đến cơn đau khó tưởng, Minh siết chặt hàm răng không kêu rên tiếng nào, tính cách kiên nghị, dũng mãnh vốn có của một Vương Tử thực thụ không hề mất đi khi Vương Tử Minh chết, mà nó âm thầm truyền thừa lại cho Minh, giống như thể hắn là hậu duệ tiếp theo của Vương Tử vậy.

Cho đến bây giờ thì hắn cũng đã nhận ra điều đó, sâu thẳm trong thâm tâm hắn đã bắt đầu chấp nhận rồi, nếu không thì hắn đã không cầm vũ khí và giết người, loại hành vi đặt ở kiếp trước dù có cho tiền hắn cũng sẽ không làm.

"Làm một con người khác... Và sống sót..."

...

Tại vị trí cũ, một ngọn giáo cắm nghiêng trên mặt đất, phần đuôi sau vẫn còn rung lắc, chứng tỏ lực phóng hẳn là rất mạnh.

- Ngươi đang tìm ta sao, con chuột nhắt kia?

Minh híp mắt tập trung nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, chính là Sa Linh Lộc, tên cuối cùng trong nhóm ba người tuần tra.

Khuôn mặt hắn lúc này rất trầm trọng, giọng nói băng lãnh luồn qua kẽ răng.

- Ngươi đã giết đội trưởng và Sa Linh Khứu, mặc dù tên to đầu đó rất ngu ngốc nhưng trong tộc hắn cũng thuộc vào top những kẻ thiện chiến nhất, điều này khiến ta cực kỳ kinh ngạc và cũng cực kỳ tức giận... Hắc hắc, nhìn biểu tình của ngươi thì chắc có lẽ không hiểu tại sao ta lại đứng chờ ngươi ở đây mà không phải là truy đuổi giống tên ngu ngốc kia?

Không đợi Minh trả lời, Sa Linh Lộc đã nói tiếp.

- Khục khục, tốt nhất ngươi đừng ngạc nhiên như vậy, ta còn biết rằng ngươi chính là Vương Tử của Vương Tử tộc... Một đứa bé năm tuổi lại có thể kết liễu đội trưởng trong một đòn, đừng nói là đánh lén, cho dù là một sát thủ tinh nhuệ cũng chưa chắc thành công ám sát được ngài ấy, mà ngươi lại làm được... Sa Linh Khứu là người thứ hai bị ngươi giết chết, tìm khắp vùng sơn cước này, ta không nghĩ ra được một đứa bé nào ngoài Vương Tử có khả năng làm được cả... Xem ra Lang đại nhân đã bỏ sót mục tiêu quan trọng nhất, ta sẽ thay ngài ấy hoàn thành nó.

Sau khi nói xong, Sa Linh Lộc vốn tưởng sẽ nhận được sự hốt hoảng trên gương mặt non nớt, tuy nhiên hắn đã lầm, Minh vẫn bình tĩnh như cũ, không hề nao núng trước sự thật được phơi bày rằng hắn là Vương Tử.

Bởi vì đối với Minh thì biết hay không biết cũng không quan trọng, quan trọng là hôm nay hắn có giết được Sa Linh Lộc hay không, một khi để hắn trốn thoát thì vô số phiền phức ngày tháng sau này là khó tránh khỏi, vậy thì cái thân phận này bị lộ hay không thì kết quả vẫn không thay đổi.

Ngồi dựa vào gốc cây, Minh nhếch miệng khinh thường nói.

- Ta là Vương Tử thì sao? Loại hạ đẳng như ngươi mà cũng đòi giết được ta? Đúng là người si nói mộng, nói cho ngươi biết, chờ khi ta lớn thêm chút nữa thì không chỉ ngươi mà toàn bộ tộc nhân của ngươi đều phải chết, các ngươi phải trả giá cho hành động mình đã gây ra, tộc nhân của ta sẽ không chết vô nghĩa... Cứ chờ đấy..

Dứt lời, Phong xoay người cắm đầu chạy thục mạng, bộ dạng như chỉ cần sống thì sẽ đông sơn tái khởi.

Sa Linh Lộc đương nhiên không để Minh chạy thoát dễ dàng như vậy, hắn thầm mắng một tiếng rồi lập tức đuổi theo, lần này khoảng cách hai người rất sát nên hắn không sợ mất mục tiêu.

Là một chiến binh đạt tiêu chuẩn, Sa Linh Mộc tuyệt đối không thể thua kém Minh được, chẳng mấy chốc hắn đã bắt kịp Minh.

May mắn trong đầu cậu bé năm tuổi kia không phải là trí tuệ cùng lứa tuổi của cậu, ngay lúc Sa Linh Mộc sắp chạm được vào người mình thì Minh đột ngột chuyển hướng, lách vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh.

Sau đó tiếp tục luồn lách không ngừng chạy loạn xạ trong rừng, Sa Linh Mộc dù tốc độ có cao hơn đi chăng nữa cũng không thể đoán ra được Minh chạy hướng nào.

Cứ như thế hai người lại kéo giãn khoảng cách, đến giữa trưa thì Sa Linh Lộc đã không thể chạy tiếp, sức lực hắn cạn kiệt hoàn toàn rồi, mà cách đó không xa thì Minh đồng dạng không nhấc nổi chân.

Nếu không phải định lực hắn cực tốt thì sớm gục ngã giữa chừng rồi.

"Cố lên...chút nữa thôi...mày phải cố lên...Minh, mày không thể chết ở đây được, giết hắn, mày sẽ sống sót..." Cặp mắt vốn đờ đẫn bỗng lấy lại được chút ánh sáng, quệt mồ hôi trán, Minh quay đầu nhìn về phía sau, xác định Sa Linh Lộc không theo kịp thì hắn mới chậm rãi rẽ những bụi cỏ mà quay ngược lại con đường cũ.

Chạy trốn nãy giờ chỉ là nằm trong kế sách bào mòn của Minh, hắn đánh cược ai sẽ đứng vững sau cùng, nói đúng hơn thì hắn đánh cược vào bản thân mình, đánh cược sức mạnh của mình có thể ăn được Sa Linh Lộc.

Minh không thể chiến đấu trực diện với Sa Linh Lộc như với Sa Linh Khứu được, mặc dù gã to con kia mạnh hơn Sa Linh Lộc, nhưng đầu óc của hắn lại quá ngu, không tài nào bằng được tính cẩn trọng của Sa Linh Lộc, đối với Minh lúc này thì Sa Linh Lộc khẳng định sẽ khó đối phó hơn, chưa kể hắn còn chẳng có tí năng lực thực chiến nào, toàn bộ đều là dùng vào mưu kế để chiến thắng.

Kết quả trận chiến đã được xác định, Sa Linh Lộc không chịu đựng nổi nên hắn đã thua cuộc, Minh bằng vào kỹ năng ẩn nấp quen thuộc, dễ dàng một đao đâm thủng tim Sa Linh Lộc, đặc biệt là tình huống tệ hại của hắn lúc này thì càng dễ dàng thực hiện.

Giết Sa Linh Lộc xong, Minh cố gắng lê thân thể mệt nhọc tới chỗ suối nước hắn phát hiện lúc trước, hắn rất muốn nằm tại chỗ ngủ một giấc nhưng hắn rõ ràng, rất nhanh thôi sẽ có thú hoang đánh hơi thấy mùi máu, đó sẽ là tử kỳ của Minh nếu hắn không rời đi ngay.