Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Trầm mình trong dòng nước, Minh bất chợt nhớ đến một số chuyện trong quá khứ, có kiếp trước và cũng có cả kiếp này, và phần nhiều là ở kiếp Vương Tử Minh hiện tại, bởi vì nó sinh động hơn nhiều con mọt sách đã gần tiếp cận tự kỷ trước kia.

Mặc dù toàn là ký ức đau khổ, nhưng chính bởi sự đau thương đó đã và đang trui rèn một Vương Tử Minh ngày càng trưởng thành, mạnh mẽ, hắn bây giờ không chỉ sống cho bản thân mình mà còn sống cho cả dân tộc, tất cả những người đã chết đi đều trở thành nguồn sức mạnh to lớn, thúc đẩy hắn phát triển một cách thần tốc, siêu việt nhân loại.

Nhờ trận chiến đầu tiên, Minh bắt đầu tự tin hơn về bản thân mình, cuộc sống trong rừng được cải thiện theo một phương thức hoàn toàn mới lạ, bất kể là sự hiện diện nào xuất hiện trước tầm mắt của Minh, đều bị hắn diệt sát, từ động vật cho tới con người.

Minh không quá rành về nhận dạng của các bộ tộc tồn tại xung quanh, vậy nên hắn sẽ chọn cách không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, nếu không phải là tộc nhân của một trong các bộ tộc gây thù với hắn, vậy thì chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.

Cứ như vậy trôi qua bảy năm, Minh đã hoàn toàn lột xác từ một cậu bé non nớt bộ dáng chưa hiểu sự đời thành một thiếu niên kiên nghị, dũng mãnh.

Trong bảy năm thời gian, Minh gây ra không ít vụ thảm sát hàng loạt trong khu rừng, hơn mười bộ lạc sơn tộc sinh sống xung quanh đã tổn thất rất nhiều chiến binh, cao nhất là gần hai trăm người, nếu cộng tất cả lại thì cũng phải đạt đến con số một ngàn, không hề thấp chút nào.

Đương nhiên bọn họ sẽ không ngồi yên nhìn sự việc cứ tiếp tục diễn ra, vô số cuộc vây quét đồ sộ cứ cách vài tháng lại phát sinh một lần, đáng tiếc là không lần nào bắt được mục tiêu, thậm chí ngay cả bóng dáng kẻ địch cũng không thấy.

Bởi vì không một ai biết được kẻ địch của họ là ai, không một tên tình báo nào nhìn thấy được chân diện mục của kẻ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho chúng.

Bất quá có một điều mà ai cũng dám chắc, đó là kẻ địch của họ chỉ có duy nhất một người.

Thân làm dân tộc miền núi, bọn họ luân phiên trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, từ vết thương và dấu tích những nơi chiến binh của họ chết thảm thì có thể nhận ra được, kẻ gây ra hoàn toàn là bởi cùng một người.

Dẫu vậy thì một tên hèn nhát chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong rừng làm sao có thể khiến họ hoang mang lo sợ được cơ chứ... Hết thảy đều là vì bọn họ nhận ra rằng, kẻ địch của họ vẫn đang trong quá trình phát triển, từ những kẻ bị chết bởi hàng chục vết thương, dần dần chỉ còn lại hai ba vết, và gần nhất là vụ thảm sát một trăm ba mươi bảy người Sa Linh tộc, ngoại trừ một vài tên bị mấy vết thương do tự mình gây nên thì toàn bộ đều chết dưới một nhát chí mạng.

Dễ dàng hiểu được, kẻ đang rình rập chờ đợi bọn họ trong rừng chính là một con quái vật chân chính, và con quái vật đó đã phát triển đến tình trạng vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.

...

Giữa bóng tối sâu hun hút, một thân ảnh xẹt qua tán cây rậm rạp.

Vụt!!...

Lưỡi đao sắc bén cắt ngang không khí, chuẩn xác cắm lên mình con thỏ to mập đang hoảng loạn chạy trốn.

- Xem ra hôm nay có thịt thỏ ăn rồi...

Thân ảnh vừa mới thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối chập chờn dần dần lộ rõ diện mục, chính là Minh 12 tuổi, vóc dáng của hắn hiện giờ hoàn toàn khác với thời điểm năm tuổi, trừ bỏ gương mặt vẫn giữ được vài nét quen thuộc thì hắn phải nói là đã lột xác hoàn toàn.

Không nói tới thân hình rắn chắc tràn đầy sức bật cùng với nét anh khí trên khuôn mặt thì khí chất của Minh đã khác biệt đến mức không còn nhận ra Minh 5 tuổi trước đây nữa.

Bao phủ hắn là một loại khí chất tương tự như của đế vương, nhưng nó không quá nồng đậm, thứ gây nên sự khác biệt là khí tức hung bạo, hoang dã và hùng mạnh đến nghịch lý vẫn đang ngày càng lớn mạnh trong con người hắn.

Khí tức đáng sợ này gây cảm giác bất an, hồi hộp, hoảng sợ cho người khác khi đứng gần hắn, không hề có loại cảm giác khiến người ta muốn quỳ xuống cúng bái mà là cảm giác sợ hãi vô cùng tận, sợ hãi ngập tràn trong trí óc dễ dàng khiến người ta sụp đổ, tuyệt vọng.

Hoàn cảnh xô đẩy đã tạo ra một con quái vật hình người chính hiệu chứ không còn là một Vương Tử vĩ đại như các bậc tiền nhiệm trong quá khứ nữa.

Xách con thỏ vẫn còn thoi thóp lên, mặt Minh không chút biểu tình, khoảnh khắc sau hắn há miệng cắn lên mình con thỏ, hung hăng xé xuống một mảng thịt lớn.

Hành vi man rợ này nếu đặt ở thời hiện đại thì sẽ bị hàng triệu người chỉ trích, chửi mắng, nhưng tại đây, không tính tới hắn đang là một thổ dân cổ đại, riêng việc chỉ cần hắn đốt lửa lên để nướng thịt sẽ dẫn tới kẻ địch xác định được vị trí thì hắn đã không có lý do nào không ăn thịt sống rồi.

Trong bảy năm qua, ăn thịt sống, uống nước bẩn đã thành thói quen cuộc sống hằng ngày của Minh, bóng dáng thanh niên hai mươi tuổi hiện đại đã biến mất không còn nữa.

...

Ăn xong, Minh tìm vị trí cũ bên bờ hồ nằm ngắm bầu trời đầy sao.

Trong lòng chợt nhớ tới cô bé mình gặp hai năm trước, lúc đó hắn mười tuổi, còn nàng tám tuổi.

Khác với những tên vệ binh đi theo, nàng không hề tỏ ra hoảng sợ khi đối mặt với con quỷ làm mưa làm gió trong khu rừng suốt thời gian qua.

Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn xinh đẹp sáng ngời như vậy, so với ánh trăng thì nàng còn tỏa sáng hơn gấp nhiều lần.

Đó cũng là lần đầu tiên Minh rung động trước một cô gái, không phải nảy sinh tình cảm mờ ám nào đó, mà là sự khen ngợi, tán thưởng nhan sắc hoàn mỹ như bước ra từ trong tranh của nàng.

Tuy chỉ mới là cô bé tám tuổi, nhưng những đường nét trên gương mặt đã khẳng định tương lai nàng sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Đối diện với nàng, Minh không tìm ra được một lý do nào để giết nàng cả, và có lẽ nàng cũng biết như vậy nên không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nói một câu khiến Minh nhớ đến tận bây giờ.

- Ngươi là một thanh kiếm tốt, hãy đi theo ta và ta sẽ biến ngươi thành thanh kiếm sắc bén nhất vùng sơn cước này. Hai ta sẽ thống nhất toàn bộ lãnh thổ sơn tộc phía Tây, không một kẻ nào có thể ngăn cản được hai ta cả.

Trong ánh mắt trong sáng không chứa một tia tạp chất nào của cô bé, Minh nhận ra rằng nàng không hề nói đùa, một cô bé mới tí tuổi đầu lại có lý tưởng to lớn vĩ đại đến vậy cũng là lần đầu Minh được thấy.

Đáp lại lời đề nghị bạo gan đó, Minh chỉ mỉm cười, sát khí dày đặt đè nặng lên đám vệ binh bên cạnh cô bé đều bị thu hồi.

- Nói cho ta biết, ngươi tên gì?

- Dương Đoan Hòa!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tim Minh như ngừng đập, cái tên này hắn đã từng thấy qua rồi...

"Không lẽ..." khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau hắn mở mắt ra, đồng thời một nụ cười chợt hiện trên môi.

Nhìn nụ cười của thiếu niên trước mặt, Dương Đoan Hòa sững sờ không nói nên lời, mặc kệ vết máu kinh tởm trên gương mặt hắn, đây là lần đầu tiên nàng thấy nụ cười đẹp như vậy, con tim nhỏ bé chưa hoàn toàn trưởng thành khẽ rung lên.

Làm như không để ý đến biến hóa của Dương Đoan Hòa, mà thật sự là hắn cũng không để ý đến, bởi vì hắn đang nghĩ đến một chuyện, nếu chuyện đó là thật thì cuộc sống sau này của hắn sẽ tràn đầy màu sắc rồi. Nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm đầu tiên trong đời hắn cũng vì đó mà ra, chính hắn cũng không biết rằng nó đã làm cô bé phía trước rung động như thế nào.

Cười vui vẻ hồi lâu, Minh thoáng thở ra một hơi thật dài sau đó nhếch miệng nói.

- Tiểu nha đầu, khi nào ngươi có thể đánh bại được ta thì hãy nghĩ đến chuyện mà ngươi vừa nói,... Hôm nay các ngươi may mắn, ta sẽ để các ngươi rời đi, bất quá lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu.

Nói xong, Minh xoay người chậm rãi rời đi, thân ảnh dần biến mất trong màn đêm u tối.

Dương Đoan Hòa chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo lên nụ cười không khác gì của Minh hồi nãy.

- Đánh bại ngươi sao?... Ta không nghĩ vậy đâu...