Ban đêm trong rừng dựa vào trí nhớ của Vương Tử Minh, Minh hiểu rõ nó nguy hiểm như thế nào, thú hoang ăn thịt nhiều không kể siết, đặc biệt là sói, mũi của chúng rất thính, cho dù ở xa mấy dặm chúng cũng có thể đánh hơi được.
Không dám nằm phơi mình giữa chỗ hoang vắng, Minh nén đau tập tễnh bò lên cây cao gần đó, tìm một cành cây đủ lớn rồi nằm ngắt ngỏng trên cao.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, một đàn sói hơn chục con từ rừng sâu tối đen vọt tới, chúng đưa cặp mắt đỏ ngầu liếc nhìn Minh, nước dãi chảy lòng thòng trên miệng hận không thể cắn xé nhai nuốt từng miếng thịt của hắn.
Nếu chỉ có chút can đảm từ kiếp trước thì Minh khẳng định đã đái ra quần nãy giờ, hiện tại hắn không những sợ mà thậm chí còn có ý định nhảy xuống liều mạng cùng bầy sói.
Bản tính hiếu sát của Vương Tử Minh khiến hắn bị ảnh hưởng ít nhiều, dù không nhảy nhưng cũng từ trên cao trừng mắt nhìn bầy sói, sát khí đáng sợ vốn không nên có ở đứa bé năm tuổi tỏa ra.
Không biết bầy sói có phải vì sợ hay không, cái đầu cao ngạo của chúng khẽ rụt lại trong chớp mắt, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra được, ngay sau đó chúng quay đầu bỏ chạy vào rừng sâu, không kêu rên thêm một tiếng nào.
Minh hừ lạnh không thèm để ý đến nữa, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết mình đã cùng Vương Tử Minh đồng hóa lẫn nhau, bản tính sát phạt không sợ trời không sợ đất của Vương Tử Minh đang dần thế chỗ cho sự sợ hãi, nhát gan trong con người hắn.
...
Trời sáng, ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống gương mặt nhỏ nhắn, cặp mắt đóng chặt chậm rãi mở ra, tia sáng sắc bén chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Qua một đêm nghỉ ngơi, Minh đã lấy lại phần nhiều sức lực, chuyện hắn cần làm bây giờ là tìm một suối nước để rửa sạch vết thương, nếu cứ để lâu như vậy thì sẽ nhiễm trùng.
Tuột xuống cây, Minh nhìn quanh đánh giá cảnh vật một chút, sau đó nhắm một hướng bước đi.
Trên đường hắn không ngừng quan sát cây cối chung quanh, dựa vào kinh nghiệm học được từ già làng để tìm nguồn nước, đây là kiến thức cơ bản mà hắn bắt buộc phải học từ khi còn bé tí.
Chừng một canh giờ sau, Minh đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ xa, khóe miệng vừa định nhấc lên nụ cười vui vẻ thì đột nhiên hắn nằm rạp xuống đất bằng tốc độ cực nhanh.
Minh nín thở khẽ ngẩng đầu, đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía cánh rừng bên trái, tư thế của hắn lúc này không khác gì một con báo săn, khí thế thu liễm, không gian tĩnh lặng không một tiếng động.
Giác quan của Minh từ khi sinh ra đã linh mẫn hơn người thường gấp nhiều lần, trong vòng mấy trăm mét hắn có thể nghe được tiếng nói chuyện của người khác, đây chính là bản năng trời cho của Vương Tử, không phải tự nhiên Vương Tử được toàn bộ tộc dân khác tôn sùng như thần linh.
"Là khẩu âm của Sa Linh tộc..." Lẩm bẩm trong lòng, sát khí dần dần ngưng tụ trong đôi mắt của Minh.
Sa Linh tộc là một trong những tộc góp mặt trong cuộc đồ sát Vương Tử tộc ngày hôm qua, hận thù này hắn sẽ báo, không một tộc nào được phép tồn tại trong vùng sơn cước này nữa, hắn sẽ diệt sạch toàn bộ từ trên xuống dưới.
Minh còn không quên được ký ức mới mẻ kia, em gái, cha mẹ, tiểu Lục, tiểu Dương, lão Lạc,... Tộc hắn toàn là người già và trẻ nhỏ, vẫn bị giết không thương xót, đã vậy thì hắn sẽ không thương xót cho bất kỳ tên nào cả.
Người ở thời đại này vốn đã máu lạnh tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác, càng đừng nói đến tộc miền núi man rợ, ngoại trừ tính đoàn kết vượt trội thì họ còn tàn ác hơn người bình thường gấp trăm ngàn lần. Loại sự tình diệt tộc từ xưa đến nay đã là một thứ văn hóa ăn sâu vào máu bọn họ, cũng chính cảm xúc tiêu cực đó đã ảnh hưởng đến tính cách của Minh, hắn đang từng bước từng bước dung nhập vào cuộc sống man di cổ đại này.
Khóe miệng nhỏ nhắn nhếch lên nụ cười hung bạo, Minh rút một con dao găm tự chế dài hai tấc giắt vào thắt lưng, tất cả hành động đều nhẹ nhàng từ tốn, không gây ra một tiếng động nào.
Minh chậm rãi tìm một gốc cây thích hợp sau đó bò lên, bởi vì thân hình bám sát vào cây nên một vài vết thương đóng vảy bị quẹt rách ra lại, máu tươi rịn ra.
Dù là vậy Minh vẫn không nhíu mày một cái, tay chân linh hoạt chớp mắt đã bò tới một cành cây cách mặt đất khoảng năm sáu mét.
Từ trên cành hắn đã nhìn thấy một đội ngũ gồm ba người trưởng thành, tên nào cũng cao lớn dị thường, cơ bắp săn chắc, nửa thân trên để trần còn bên dưới được một lớp da thú quấn quanh che đi, trông rất đơn giản và hoang dã. Chưa kể đến trên người được vẻ đầy các hoa văn bằng sơn hoặc đất sét, không ai giống ai cả.
Bọn chúng dường như đang trao đổi việc gì đó.
- Vương Tử tộc đã hoàn toàn diệt vong, chúa thượng còn sai chúng ta đi do thám xung quanh khu vực này để làm gì nhỉ?
Tên đi bên trái to lớn nhất gãi gãi đầu hỏi, không cần đoán cũng biết tên này thích dùng tay chân hơn là dùng đầu.
Tên đi giữa có vẻ là thủ lĩnh, vóc dáng cân đối hơn nhiều, hắn cầm cây giáo trong tay gõ lên đầu gã vừa hỏi một cái, nói với giọng điệu trách mắng.
- Chúa thượng sai ngươi đi làm thì ngươi cứ phải đi làm, hỏi nhiều làm cái gì? Ngươi có ý kiến gì với mệnh lệnh của chúa thượng sao?
Tên cao to vội xua tay.
- Không, làm gì có... Ta chỉ thắc mắc không hiểu tại sai người lại phải nhọc công để ý tới nơi khỉ ho cò gáy này thôi mà.
- Hừ! Não ngươi quá bé, làm sao hiểu được dụng tâm của chúa thương cơ chứ.
- Ô, vậy ngươi biết gì sao?
Tên đầu lĩnh gật đầu, có điều còn không đợi hắn kịp nói thí một cỗ nguy hiểm khiến lông tóc hắn dựng đứng đột nhiên nảy sinh.
"Từ phía trên..."
Không hổ là chiến binh tinh nhuệ, hắn không suy nghĩ nhiều liền chĩa mũi giáo đâm lên cao.
Nêu là một kẻ phục kích tầm thường thì có lẽ hắn đã thành công ngăn cản, hoặc là lưỡng bại câu thương. Đáng tiếc kẻ phục kích hắn lại là Minh, trong cở thể của Vương Tử Minh.
Lợi dụng thân thể nhỏ nhắn, Minh dễ dàng lòn qua được ngọn giáo, dao găm không biết hiện ra trên tay từ lúc nào.
Phập!!
Trên đỉnh đầu tên đầu lĩnh, một cột máu phun lên cao, bắn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị.
Lè lưỡi liếm máu tươi dính trên môi, Minh nghiêng đầu nhìn hai gã còn lại, sự tình diễn ra quá bất ngờ nên cả hai vẫn còn đang ngây ngẩn, chờ khi định thần lại thì tên đầu lĩnh đã nằm trong vũng máu.
- Các ngươi sẽ đi theo hắn, nhanh thôi!
Để lại một câu, Minh nhắm bụi rậm bên đường nhảy vào, biến mất khỏi tầm mắt hai tên Sa Linh tộc.
Gã to con phẫn nộ gầm lên.
- Chó chết, thằng con hoang đó, ta phải băm vằm nó ra.
Thanh âm của hắn vang vọng khu rừng, chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn.
Cuộc đuổi giết diễn ra ngay sau đó, hai thổ dân Sa Linh tộc điên cuồng lần mò theo dấu vết của Minh để truy bắt.
Nhưng chạy gần nửa ngày vẫn không thấy nổi bóng dáng của Minh đâu, mà dấu tích lại lung tung lộn xộn, đôi khi tưởng chừng như sắp bắt được thì lại thấy dấu chân chia ra hai hướng, làm hai tên to đầu không biết làm sao.
Cuối cùng gã nhỏ con hơn tí mở miệng nói.
- Thằng lõi đó cũng giảo hoạt, không nên khinh thường nó là con nít, chúng ta nên tách ra để bắt nó, đoán chừng thể lực nó cũng không còn nhiều, nhanh bắt giết nó xong còn về nữa.
Tên to con lau mồ hôi trán đột nhiên phun ra một câu.
- Ngươi nói có khi nào nó là tàn dư của Vương Tử tộc không?
Thoáng giật mình, tên kia phản bác không chút do dự.
- Tuyệt đối không thể nào, Tàn dư cuối cùng của chúng đã bị Lang đại nhân xử lý tối hôm qua rồi, thằng nhãi kia rất có thể là tộc nhân của tộc nào đó tưởng nhầm chúng ta là kẻ thù, cho dù là vậy thì cũng phải giết nó, về bổn doanh còn có cái ăn nói với chúa thượng.
- Tốt, vậy ta bên này ngươi bên kia.
Nói xong, gã to con chạy về phía dấu chân bên phải, biến mất vào rừng cây rậm rạp.
Tên thấp bé hơn vẫn đứng tại chỗ nhíu mày suy tư gì đó hồi lâu rồi mới chạy về dấu chân bên trái.