Chương 1: Vương Tử

Minh tỉnh dậy thì cảm thấy đầu như bị ai đó chẻ ra làm đôi, đau đớn cùng cực khiến mặt hắn trắng bệch, muốn rên rỉ nhưng hắn lại phát hiện ngay cả sức lực để mở miệng hắn cũng không có.

Minh quyết định ở yên tại chỗ "hưởng thụ" cơn đau đầu khủng bố kia, chờ khi khôi phục tí sức hẵng tính đến chuyện khác.

Chừng vài phút sau, thời điểm cơn đau đầu đang có dấu hiệu tan đi thì một lượng lớn tin tức như cuồng phong bạo vũ ồ ập vào trong đầu hắn. Đau đớn gấp mười lần vừa rồi bỗng nhiên ập đến khiến Minh như muốn ngất đi bất cứ lúc nào.

May mắn quá trình truyền thụ tin tức không lâu, chỉ tầm năm sáu giây gì đó, mà như vậy cũng đủ hành Minh chết đi sống lại.

Thở dài một hơi nhẹ nhõm, Minh cẩn thận sắp xếp tin tức cùng ký ức trong đầu, trừ bỏ quá khứ làm mọt sách trước kia thì có thêm không ít ký ức không thuộc về hắn chiếm trọn một góc trong linh hồn.

Thì ra Minh đã xuyên không, tình huống diễn ra trong vô số truyện tiểu thuyết, chỉ là trường hợp của Minh lại nghe chừng cẩu huyết hơn nhiều.

Bị một quyển sách dày nặng rơi trúng đầu làm bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì thấy mình xuyên không? Đây là cái thể loại tình huống gì vậy?

Mặc dù kiếp trước hắn là một kẻ ăn bám gia đình, suốt ngày làm bạn với mấy cuốn sách nhưng hắn vẫn chưa từng có mơ ước mình sẽ xuyên không làm một con người khác. Bây giờ xảy ra khiến hắn tạm thời cảm thấy khó chấp nhận nổi.

Phải rất lâu sau mới buông một tiếng thở dài ngao ngán, bây giờ không muốn thì chuyện cũng đã đành, chỉ có thể tiếp tục sống tốt.

Xem xét ký ức của người mà mình xuyên vào, Minh thầm trợn mắt quên cả suy nghĩ.

Tên của thân thể này là Vương Tử Minh, thành viên còn sót cuối cùng của vương tộc người miền núi, may mắn trốn thoát khỏi cuộc thảm sát do những bộ tộc khác tạo ra.

Nguyên nhân dẫn đến chuyện này phải nói từ thuở xa xưa trước, cách đây gần ngàn năm có một bộ tộc cường đại nổi lên và thống nhất những bộ tộc khác tại vùng rừng núi này, họ tự gọi mình là Vương Tử tộc, sức mạnh của Vương Tử tộc được thể hiện qua các trận chiến thanh trừ những tộc chống đối.

Bằng sự thống trị đầy huyết tinh của mình, Vương Tử tộc đã là bộ tộc cai trị toàn bộ vùng rừng núi phía Tây Trung Hoa mấy trăm năm liền, cho đến mấy trăm năm trước thì Vương Tử tộc xuống dốc trầm trọng, không còn giữ được vị thế tuyệt đối của mình nữa.

Và chuyện gì tới sẽ tới, từng cuộc thảm sát hòng tiêu diệt Vương Tử tộc diễn ra, bọn họ phải trốn chui trốn nhũi đời này qua đời khác, cho đến hôm nay thì đã hoàn toàn bị diệt vong. Nếu không phải Minh xuyên không nhập vào thì thân thể này đã triệt để chết đi rồi.

Đương nhiên làm cho Minh bàng hoàng không phải là thân phận của hắn ở kiếp này, mà là hiện tại hắn chỉ vừa mới năm tuổi...

Một thanh niên hai mươi mà lại nhập vào thân thể đứa bé năm tuổi, lại phải trải qua quá trình phát triển dài dòng để trở thành người lớn, nếu ở xã hội văn minh hay là an toàn thì hắn rất sẵn lòng...

Cưỡng chế mình thanh tĩnh trở lại, Minh không muốn mình trở thành mồi cho thú dữ trong rừng a.

Cặp mắt đen nhánh trong suốt như hai viên bảo thạch chậm rãi mở ra, bóng tối sâu thẳm và sự ẩm ướt khiến Minh tỉnh táo nhanh hơn.

Nén đau nhức trên đầu, Minh ngồi dậy, phát hiện khắp cơ thể đầy vết xước có lớn có nhỏ, nhưng chỗ nặng nhất là gần sau gáy, nơi đó chắc hẳn là đòn trí mạng dẫn đến cái chết của chủ thân thể cũ.

Lúc Minh nhập vào thì những vết thương trên người bằng một cách thần kỳ nào đó đều dần dần lành lại, không lành hẳn nhưng ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Theo trí nhớ, Minh đưa tay mò ra cái túi bằng vải lúc bỏ trốn chủ nhân cũ mang theo, bên trong có hai bộ đồ và một ít trái cây.

Sau khi xé vải từ quần áo băng bó vết thương chảy nhiều máu, Minh nhét hai trái rừng vào miệng nhai ngấu nghiến, chưa bao giờ hắn ăn loại quả ngon như thế này.

Đang ăn, bất giác một giọt nước mắt chảy ra, giọt đầu tiên rơi xuống rồi đến giọt thứ hai, cứ thế nước mắt chảy dài trên gương mặt non nớt mà rắn rỏi.

Minh không biết tại cảm xúc của thân thể hay là hắn tiếc thương cho số phận của mình ở kiếp này, từ nhỏ Vương Tử Minh đã phải tập cách sống tự lập trong rừng, làm thế nào để sinh tồn ở hoàn cảnh khắc nghiệt, tộc của hắn chỉ còn sót lại không tới trăm người, dù vậy mọi người vẫn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, không dám tiếp xúc với các bộ tộc khác.

Nhưng tránh được ngày một ngày hai, lại làm sao tránh được cả đời? Vương Tử Minh không ít lần đụng độ với tộc nhân của tộc khác, hậu quả của việc đó là vô số trận bạo hành kinh khủng khiếp, tại sơn tộc núi rừng thì không có thù hận, chỉ có nắm đấm ai mạnh thì kẻ đó đúng, chúng đánh đập hành hạ Vương Tử Minh là vì gia tộc của hắn đã xuống dốc, cũng giống như hoàng tộc vương triều, sau khi bị lật đổ thì toàn bộ thành viên hoàng thất đều bị xử tử.

Tất nhiên cuộc sống của Vương Tử tộc sẽ tiếp diễn như thế nếu không phải tin tức xuất hiện một Vương Tử có dòng máu thuần chính nhất bị lộ ra ngoài, điều này đã dẫn đến họa diệt tộc cho Vương Tử tộc.

Trong Vương Tử tộc chỉ một người duy nhất được gọi là Vương Tử, bởi vì khi sinh ra thì Vương Tử đã mang trong mình sức mạnh vô địch, lúc trưởng thành sẽ là một chiến binh sánh ngang với thần, không một ai có thể chống lại. Năm xưa cũng vì Vương Tử tộc xuất hiện những hậu nhân mang huyết mạch Vương Tử nên mới dẫn bộ tộc lên đến đỉnh cao nhất, thống trị toàn bộ vùng sơn cước.

Tương truyền Vương Tử mình đồng da sắt, đao kiếm đâm không thủng, có sức địch vạn người, cũng bởi vì truyền thuyết quá xa xưa nên không ai chứng thực được, bất quá thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Gần mười bộ tộc tồn tại xung quanh đã hợp lực tiêu diệt Vương Tử tộc.

Phụ mẫu Vương Tử Minh đã chết trong vụ thảm sát diệt tộc đó, đau khổ cùng thống hận hòa thành từng giọt nước mắt rơi xuống.

Trong lòng Minh bốc lên một cổ lửa giận vừa là của hắn vừa là của chủ thân thể cũ, trong lúc bi thương hắn thầm thề dù mình không phải là Vương Tử Minh thật nhưng hắn sẽ báo thù cho Vương Tử Minh, cũng như là báo thù cho chính mình ở kiếp này.

Bất tri bất giác, Minh đã bắt đầu dung hợp hoàn hảo với thân thể, không còn kiểu cảm xúc lẫn lộn khó phân biệt nữa.