Chương 26: Hãy Đến Tìm Ta

Đoàn người tập hợp tại cổng làng sau đó tiếp tục cuộc hành trình ngao du khắp nơi trên đất Triệu quốc.

Dọc đường bọn họ đụng phải không ít tặc khấu cướp cạn, và bọn chúng phần lớn đều trở thành đá mài đao cho đám tân binh của Minh.

Có không ít thành viên là lần đầu tiên giết người, Oa Lỗi cũng nằm trong số đó.

Ban đầu cậu cảm thấy rất khó chịu, tay chân mềm nhũn, thậm chí không còn tâm trí đâu để hoàn thành bài luyện tập hằng ngày nữa.

Nhưng sau khi nghe câu nói của Minh thì Oa Lỗi đã lấy lại được tinh thần.

"Bằng tuổi ngươi, người chết dưới tay ta không dưới một trăm, cách thức giết người của ta còn tàn nhẫn hơn ngươi gấp nhiều lần, nếu chịu không nổi thì ngươi có thể dừng chân tại đây."

Cứ như thế, một cậu bé bảy tám tuổi dần hòa nhập vào cuộc sống giết chóc, chỉ cần di chuyển trong rừng thì cậu nhất định sẽ xung phong đi săn bắn tìm thức ăn. Tất nhiên đám thiếu niên lớn tuổi hơn chút không muốn thua kém, sẽ cùng nhau xông xáo thể hiện bản thân.

Hành trình yên ắng nhưng vẫn xuất hiện không ít cạnh tranh ngầm, nhờ vậy mà sự tiến bộ của mọi người ngày càng trở nên rõ rệt.

Diệu Đồng đôi khi còn khích bác dìm người này, nâng người kia để cho bọn họ bộc lộ hết sức mạnh của bản thân, khai phá toàn bộ tiềm năng của họ.

Chiêu trò này trước kia Minh sử dụng không ít, nay có Diệu Đồng hắn cũng đỡ phải ôm việc vào thân.

Cuộc hành trình kéo dài hơn mười ngày thì đoàn người cũng tới được kinh đô Triệu quốc, Hàm Đan.

- Minh ca ca, chúng ta tới Hàm Đan để làm gì vậy?

Tử Di ngồi trên lưng Thiên thích chí ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong mấy ngày qua, quan hệ giữa nàng và Minh trở nên tốt đẹp dị thường, đến ngay cả những người thân cận với hắn là Diệu Đồng, Tha Cát Lạp,... cũng không hiểu chuyện gì.

Cái này phải nói đến tiểu Linh Nhi, em gái đã mất của Minh, ở trên người Tử Di hắn tìm được nét tương đồng với Linh Nhi trong quá khứ, vì vậy Minh đã xem Tử Di là em gái thứ hai của mình, bằng không Thiên cũng không dễ dàng cho cô bé ngồi lên lưng nó như vậy.

Ngẩng đầu nhìn tòa thành trì khổng lồ, Minh nhẹ giọng trả lời.

- Chúng ta đi tòng quân!

- A..

Tử Di kinh ngạc ngoái đầu nhìn Minh, hắn không nói gì thêm chỉ mỉm cười xoa đầu nàng.

Vừa đặt chân vào bên trong thành, Minh không quay đầu trầm giọng ra lệnh.

- Lôi Đạt, tìm vị trí hạ lạc của Liêm Pha cho ta, chắc chắn ông ta vẫn chưa rời Hàm đan đâu.

- Vâng!

Lôi Đạt nhận lệnh rời khỏi đội ngũ, hắn cũng không lo lắng rằng Liêm Pha sẽ vì chuyện trước kia mà gây khó dễ cho mình, Minh đã nói vậy thì hắn đã có sự đảm bảo.

Mà bốn người Diệu Đồng cũng không thắc mắc vì quyết định của Minh, thời gian đã tập cho họ cách tin tưởng tuyệt đối vào hắn.

Duy có đám thiếu niên lẽo đẽo theo phía sau là tỏ ra kích động dị thường, suốt quãng đường họ đã nghe không ít về việc chủ tử của mình dễ dàng đánh bại Liêm Pha, bọn họ sống trên đất Triệu đủ lâu để biết sự lợi hại và tầm quan trọng của Liêm Pha là như thế nào.

Được đi theo một chủ tử cường đại chinh chiến thiên hạ là điều ao ước của vô số thanh thiếu niên trẻ tuổi ở thời đại này.

...

Mặt trời dần ngã về phía tây, một đoàn người được dẫn đầu bởi một lão nhân cao lớn bước vào khách điếm gần cổng thành Bắc.

Trong phòng khách đã có bảy người ngồi đợi sẵn từ lâu, Lôi Đạt cúi chào một cái rồi bước tới ngồi sau lưng Minh.

Minh mở đôi mắt vốn nhắm chặt nhìn nhóm người vừa tới, quang mang bức người khẽ lóe rồi biến mất.

- Mời ngồi!

Liêm Pha cùng Tứ Thiên Vương thân cận không hề chần chừ ngồi xuống ngay.

Liêm Pha mở miệng nói trước.

- Hình như việc ta sẽ đồng ý tới đây ngươi cũng tính trước được thì phải? Không lẽ ngươi không sợ thuộc hạ của ngươi sẽ bị ta giết sao?

Mặt Minh không đổi sắc, hời hợt đáp.

- Ông sẽ không làm vậy...

Liêm Pha tỏ ra hứng thú cười cười hỏi.

- Dựa vào đâu ngươi lại tự tin như vậy?

- Dựa vào việc ông rất tò mò người vừa xuất hiện chỉ trong một đêm liền đánh bại mình...

Trong lúc nói, Minh bộc lộ một cỗ tự tin cùng ngạo khí cực kỳ cường đại, đối diện với hắn Liêm Pha vẫn điềm nhiên như thường nhưng bốn người Luân Hổ thì lại cảm thấy áp lực trầm trọng, mồ hôi rất nhanh đã chảy đầy mặt.

Liêm Pha lắc đầu nói.

- Đừng ra oai phủ đầu với khách của mình chứ!

Minh nhún vai.

- Thất lễ rồi, Tử Di... muội đi bưng rượu cho các vị đại nhân dùng.

- Vâng!

- Để ta đi nữa!

Tử Di và Oa Lỗi chạy ra khỏi phòng, không lâu sau quay về với hai bình rượu thật lớn.

Liêm Pha nhìn hai bình rượu lớn đặt trước mặt mình và Minh nói.

- Uống rượu với ta? Tiểu tử, ngươi có biết thiên hạ này người có thể uống rượu đối ẩm với ta phải là người như thế nào không?

Minh khẽ cười nhìn Liêm Pha chăm chú.

- Vậy ông có biết trong thiên hạ cho tới bây giờ chưa người nào đủ tư cách uống rượu với tôi hay không?

Nghe thấy lời ngông cuồng của Minh Liêm Pha thầm giật mình, ý của hắn là không coi thế hệ của ông ra gì, vậy mà không hiểu sao khi nhìn vào cặp mắt đỏ rực kia ông lại cảm thấy điều này thật đương nhiên, không hề giả dối chút nào.

Không chỉ riêng Liêm Pha mà kể cả người xung quanh cũng tương tự, họ không cách nào tức giận hay phản bác được cả, mặc dù Minh đang trắng trợn xem thường họ.

Thấy Liêm Pha sửng sốt không nói được lời nào, Minh nhếch miệng nói tiếp.

- Được rồi, ta nói đùa vậy thôi, mấy người đừng coi là thật...

"Bọn ta coi là thật rồi đấy!!" Tất cả cùng trợn trắng mắt, Liêm Pha cười khổ lắc đầu.

- Quả thật, ta sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn chưa gặp được kẻ nào đáng sợ như ngươi, lần trước rõ ràng ngươi đã có thái độ tha cho ta một mạng thế nhưng đi được một đoạn liền gặp không chỉ một toán mai phục, thực lực tên nào cũng rất mạnh, nếu không phải có Giới Tử Phường tới kịp thì ta đã xong... Khoan, gì chứ...đừng nói với ta ngay cả việc Giới Tử Phường tới cứu ta kịp thời cũng đã nằm trong tính toán của ngươi nhé?

Nói giữa chừng Liêm Pha bỗng dưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Minh, ông liền minh bạch Giới Tử Phường đúng lúc cứu mình lần trước cũng không phải ngẫu nhiên hay ông may mắn, mà hết thảy sự việc vốn đang diễn ra theo những nước cờ do Minh bày ra.

Nếu đúng vậy thật thì thiếu niên này quá biến thái rồi...

Bốn người sau lưng Liêm Pha không còn mồ hôi để chảy, đến Huyền Phong là chiến thuật gia đại tài cũng thầm kinh hãi, trong đời ông đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như thế này, đây rõ ràng là đang chơi đùa bọn họ chứ đâu phải chiến thuật gì...

Trước tiên sử dụng kế gậy ông đập lưng ông dồn ép Liêm Pha thất bại bỏ chạy, nếu lúc đó hắn chịu ra tay thì Liêm Pha nhất định sẽ chết, ai cũng phải công nhận điều này. Nhưng tưởng chừng hắn cho Liêm Pha và quân đội của mình cơ hội sống thì ẩn đằng sau lại có vô số đội mai phục khác, không chỉ bào mòn quân lực mà còn phá hủy sĩ khí đại quân, đây cũng là lần thứ hai hắn dồn ép Liêm Pha vào bước đường cùng, tuy nhiên lại một lần nữa hắn bỏ qua cho ông, cho phép ông chạy thoát.

Tua lại một chút trước khi trận chiến trong đêm cách đây hơn tháng xảy ra, có thể thấy Minh cố câu kéo thời gian để chờ đợi điều gì đó...

Không gì khác chính là chờ đợi Giới Tử Phường có thể kịp thời trở về cứu chúa.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Minh, nó giống như một trò chơi mà Minh là chủ nhân của trò chơi đó, những con rối bên trong cứ mải mê nhảy múa và làm theo nhiệm vụ được Minh phân phó trước khi bắt đầu.

Chẳng may vai diễn của bọn họ nằm trong số những người tử trận thì...

Nghĩ tới đây, mấy người Huyền Phong, Khương Yến,... liền rợn hết da gà, mức độ cảnh báo nguy hiểm đối với Minh ngay lập tức vượt quá giới hạn mà họ có thể cảnh giác.

Thậm chí ngay lúc này họ còn không biết là mình có phải đã rơi vào cái bẫy nào khác mà Minh giăng ra hay không...

Luân Hổ còn trẻ tuổi không thể áp chế được xung động đảo mắt nhìn quanh, gian phòng bao bọc quanh hắn biến thành thứ bóng tối đáng sợ đang chờ chực nuốt gọn nhóm người bên hắn.

Lúc áp lực đè nén lên tâm thần Luân Hổ sắp vượt qua sức chịu đựng của hắn thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai.

Luân Hổ quay đầu thì thấy ánh mắt bình tĩnh của Liêm Pha.

- Không cần lo lắng, chừng nào chúng ta còn ở đây, ngay trong căn phòng này thì chúng ta vẫn an toàn.

Nghe thì giống như đang trấn an Luân Hổ, nhưng từ giọng điệu là có thể nhận ra Liêm Pha cũng bắt đầu sợ hãi thiếu niên trước mặt này, ông không còn biết quyết định mình tới đây hôm nay là đúng hay sai nữa rồi.

Người gây nên tất cả từ đầu tới cuối vẫn im lặng, lúc này mới mở miệng nói.

- Ông ấy nói đúng đấy, ta đã mời các ngươi tới đây thì tất nhiên không rảnh để chơi trò bày mưu tính kế, việc đó chỉ dùng khi chúng ta ở trên chiến trường...

Liêm Pha gật đầu trầm giọng nói.

- Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai và hôm nay ngươi mời bọn ta tới đây với mục đích gì hay không?

- Có thể! Thứ nhất, ông có thể gọi ta là Minh Vương, tạm thời ta không là ai cả...ít nhất trung nguyên vẫn chưa biết tới ta...

"Tạm thời...trung nguyên..." Một thứ gì đó lóe lên trong đầu Liêm Pha, ông sững sờ mở lớn hai mắt nhìn Minh.

Không đợi ông nói ra suy đoán của mình thì Minh đã mở miệng nói tiếp.

- Thứ hai, mời các người tới đây hôm nay là để nói một chuyện quan trọng... Liêm Pha, thời của ông sắp hết rồi...

- Cái gì! Ngươi nói đại nhân sắp hết thời là ý gì hả??

Vốn sắp chịu hết nổi áp lực căng thẳng, nay lại nghe mấy lời chói tai từ Minh, Giới Tử Phương không thể nhịn nổi liền đứng bật dậy quát.

Những người còn lại sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là rất không vui khi nghe Minh nói như vậy.

Bất quá Minh vẫn không thèm để ý.

- Liêm Pha, nếu có một ngày tài năng của ông không còn được trọng dụng nữa thì hãy đến với ta, ta sẽ cho ông thấy một thứ chiến tranh kích thích hơn rất nhiều, lúc đó ông sẽ thấy quãng đời rong ruổi trên chiến trường trong quá khứ mới thật là vô vị.

- Ngươi...

Giới Tử Phường định hung hăng mắng tiếp thì Liêm Pha giơ tay ngăn lại, ông híp mắt nhìn Minh chằm chằm.

- Ta không biết do đâu mà ngươi lại có suy nghĩ cổ quái đó...nhưng, nếu thật sự có một ngày sự việc xảy ra đúng như lời ngươi nói thì ta phải làm sao để tìm được ngươi?

- Đến lúc đó ông tự khắc sẽ biết tìm ta ở chỗ nào thôi...

Minh mỉm cười đưa tay tóm lấy bình rượu to đùng trước mặt.

- Được rồi không bàn nữa, chúng ta uống rượu... Ở chỗ của ta thì loại rượu này chính là thứ còn trân quý hơn cả mỹ nữ và bảo mã nữa đấy, cơ hội được uống nó không nhiều đâu.

Nói xong, trước ánh mắt thèm khát của đám Tha Cát Lạp, Ba Lâm Vũ, Minh ngửa cổ tu ừng ực từng ngụm lớn.

Liêm Pha trầm ngâm hồi lâu sau đó cũng cầm bình rượu lên uống.

Rượu chảy xuống cuống họng khiến nó nóng bừng lên, hơi nóng râm rang bốc lên tới đỉnh đầu, vùng bụng thì như bị thứ gì đó làm cho sôi trào lên, cảm giác không biết nên diễn tả như thế nào.

Liêm Pha vội dời miệng khỏi miệng bình, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

- Thứ rượu gì thế này?

- Sao hả, rất sảng khoái đúng không...khà khà!

Minh bỏ lại một câu rồi tiếp tục nốc rượu, Liêm Pha không chịu thua kém cũng ngửa cổ quyết tâm uống cho bằng hết thì thôi.

Khi rượu trong bình cạn sạch thì Minh cùng Liêm Pha đồng thời đặt mạnh bình rỗng lên bàn.

- Sảng khoái!!

Cả hai cùng cười lớn thành tiếng, không khí âm u nặng nề trước đó liền bị xua tan sạch sẽ.