Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp thoải mái chiếu qua khung cửa.
Oa Lỗi chậm rãi mở mắt, bộ dạng vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.
- Đây là đâu?..
- A! Tử Di...
Rất nhanh sau đó cậu bật người dậy hoảng hốt nhìn quanh, thậm chí quên luôn đau đớn từ những vết thương trên người đã biến mất.
Oa Lỗi bước xuống giường chạy ra khỏi phòng thì phát hiện, trong phòng khách rộng rãi lúc này chính là sáu người mình gặp ngày hôm qua, có cả nam nhân đáng sợ kia nữa.
- Oa Lỗi ca ca, huynh đã tỉnh rồi à?
Trong lúc Oa Lỗi không biết nên làm gì tiếp theo thì bỗng nghe thấy tiếng gọi non nớt sau lưng mình, cậu quay phắt đầu lại, một cô bé khả ái dễ thương đang đứng ôm túi bánh tươi cười nhìn cậu.
Bất giác, một giọt nước mắt chảy xuống, trước sự kinh ngạc của Tử Di, Oa Lỗi bước nhanh tới ôm chầm lấy nàng.
- Ngươi không sao rồi, thật...tốt quá...
Cho tới thời điểm hiện tại, Tử Di chính là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của Oa Lỗi, nếu cô bé thật sự xảy ra chuyện gì, cậu không biết mình có phát điên không nữa.
Tử Di tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng cuộc sống hà khắc đã dạy cho nàng rất nhiều thứ, hiểu được tâm trạng của Oa Lỗi lúc này, bởi vì chính cô bé cũng có cảm xúc tương tự.
- Oa Lỗi ca ca, bọn họ là người đã cứu hai ta đấy...
Tử Di nói ngắn gọn nhưng Oa Lỗi lại hiểu được ẩn ý của nàng, hắn sực tỉnh kéo tay Tử Di tới trước mặt Minh và năm người kia.
Đoạn Oa Lỗi quỳ rạp xuống khấu đầu ba cái, Tử Di cũng làm theo.
- Đại nhân có ân cứu mạng đời này Oa Lỗi không sao trả hết, nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho ngài...
Trước sự chân thành của Oa Lỗi, Minh vẫn làm như không thấy, miệng nhấp từng ngụm trà nóng nhẹ nhàng thưởng thức hương vị của nó.
Để tránh không khí xấu hổ, Diệu Đồng bất đắc dĩ đành phải nói.
- Tiểu tử, ngươi đứng lên trước đi... Không giấu gì ngươi, đại nhân nhà ta không thiếu trâu bò mà chỉ thiếu người...
Oa Lỗi nghệt mặt không hiểu ý Diệu Đồng là gì, cậu vội vàng hỏi lại.
- Đại nhân có thể nói rõ hơn một chút không ạ?
- Oa Lỗi!
- Vâng!
Oa Lỗi có chút giật mình nhìn Minh, sâu thẳm trong thâm tâm cậu vẫn tồn tại sự sợ hãi đối với người đàn ông này, mỗi lần ở trước mặt hắn cậu liền cảm thấy mình nhỏ bé đến đáng thương, không biết ngày tháng năm nào mới có thể tự tin bình tĩnh khi ở cùng hắn nữa.
Minh đặt tách trà xuống liếc mắt nhìn Oa Lỗi nói.
- Sau này ngươi muốn trở thành người như thế nào?
Gặp một câu hỏi như vậy đa phần mọi người sẽ không biết trả lời như thế nào, Nhưng Oa Lỗi thì không, ngay cả nghĩ cậu cũng không cần, đáp rất ngắn gọn, rõ ràng.
- Tôi sẽ trở thành một đại tướng quân đứng đầu thiên hạ, không muốn bị người khác ức hiếp khi dễ nữa.
- Vậy sao?
Minh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rồi quay sang nói với Tha Cát Lạp bên cạnh.
- Đi lấy vũ khí tới đây!
- Ngài định...
- Nhanh!
- Vâng, thuộc hạ đi ngay đây ạ.
Một lúc sau, Tha Cát Lạp quay về với một đống vũ khí, đao kiếm thương côn chùy đại đao, đủ loại.
Minh hướng Oa Lỗi nghiêm khắc nói.
- Chọn một món đi!
Oa Lỗi gật đầu bước lên lấy một thanh kiếm, cậu lờ mờ nhận ra được điều gì đó sắp tới với mình.
Diệu Đồng đi tới kéo Tử Di tránh xa khỏi vị trí đứng của Minh và Oa Lỗi, chừa cho hai người một không gian rộng rãi.
Trong tay Minh lúc này cầm một thanh đại đao thông thường, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, so với Thiên Long Đao của hắn thì kém xa vạn dặm. Nhưng khi thanh đao tầm thường ấy nằm trong tay Minh thì lại biến thành thứ vũ khí sát phạt siêu đẳng, uy thế tỏa ra từ nó nghiến ép lồng ngực Oa Lỗi khiến cậu thực sự rất khó thở.
- Tiếp một trảm của ta, chỉ cần ngươi sống sót và ghi nhớ khoảnh khắc đó thì sau này ngươi mới có cơ hội trở thành đại tướng quân như ngươi mong muốn, còn nếu ngươi chết vậy thì hãy trách bản thân mình vô dụng... Yên tâm đi, ta chỉ dùng một thành lực lượng...
Thân hình Oa Lỗi khẽ run lên, phải mất một lúc lâu sau thì cậu mới áp chế được nỗi sợ hãi của mình.
Oa Lỗi không muốn sống hèn nhát thêm một phút giây nào nữa, chẳng may không chịu nổi mà chết đi thì cũng là chết thống khoái, dù sao Tử Di cũng được các vị đại nhân chăm sóc rồi...
Oa Lỗi nghiến răng hét lên.
- Tới đi!!
Xoẹt!
Ngay lập tức Oa Lỗi nghe thấy tiếng gió rít tới gần bên tai, mồ hôi lạnh ào ào tuôn ra, trong nội tâm Oa Lỗi thầm gào thét, hai tay dồn hết sức bình sinh vung kiếm lên đỡ đòn.
Phanh!!!
Rắc!!... Rắc!!...
Sàn nhà vỡ tan thành từng mảnh, bản thân Oa Lỗi chỉ còn một cảm giác duy nhất, đó chính là tử vong, chưa bao giờ cậu thấy tử vong gần mình đến như vậy, sức nặng đè ép toàn thân làm cho lục phủ ngũ tạng của cậu bị đảo lộn hết cả lên, xương cốt như bị vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
Loại thống khổ này vượt xa những cơn đánh đập hành hạ trước đây mà cậu từng trải qua, máu tươi phun trào từ ngũ quan của cậu trông cực kỳ dữ tợn.
Hai mắt Oa Lỗi nhìn trân trân mặt đất và các mảnh vụn của thanh kiếm, bằng một cách thần kỳ nào đó cậu đã sống... Vượt qua một trảm của Minh bằng chính sự kỳ diệu do cậu tạo ra.
Oa Lỗi bỗng nhớ tới lời Minh nói trước khi đón nhận một trảm vừa rồi...
Cảm giác trong khoảnh khắc đó...
Nặng nề trầm trọng, uy thế kinh nhân, sức mạnh vô địch, máu huyết sôi trào, đầu óc tỉnh táo,... "Vậy ra đó chính là cảm giác của một đại tướng quân sao... ngài ấy muốn nói với mình điều này đúng không??"
Lôi Oa cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Minh nhưng lại phát hiện hắn đang bước ra khỏi phòng.
"Mình... mình thất bại?..."
- Đứng dậy đi! Sau này đừng dùng đầu gối của mình nữa, đầu gối của nam nhân chống đỡ được cả thiên hạ đấy... đừng để bản thân mình cúi đầu trước bất kỳ ai nữa, hãy mạnh mẽ và không ngừng tiến về phía trước, con đường mà ngươi chọn đã mở ra rồi...
Câu nói của Minh bỗng truyền vào tai Oa Lỗi, cơ mặt của cậu co giật thật mạnh, tích tắc sau nước mắt nước mũi thi nhau trào ra hòa lẫn cùng với máu tươi trước đó.
- Oa.. AAAA!!!