Oa Lỗi mở to mắt nhìn trừng trừng đám người đánh mình, dù có đau đớn, dù xương cốt có gãy thì cậu vẫn không la lên một tiếng.
Oa Lỗi không biết mình đã ói bao nhiêu máu, mãi đến khi hai mắt cậu mờ hẳn đi thì cơn mưa quyền đấm cước đá mới dừng lại.
Lúc cậu gắng gượng đứng dậy thì chợt cảm nhận được có người đến gần.
"Vẫn chưa hết sao..." trong lòng Oa Lỗi cười tự giễu, tình người ở thời đại này quả thật không đáng bằng đồng xu, dù đã tự mình trải nghiệm qua vô số lần tương tự nhưng cậu vẫn mong ở đâu đó vẫn còn có người giống như mình, cất chứa trong lồng ngực một trái tim nóng...
Đáng tiếc cậu đã nghĩ thế giới này quá xinh đẹp rồi... Cho tới tận bây giờ rốt cuộc cậu cũng hiểu không có sức mạnh, không có quyền thế thì sẽ như những con sâu cái kiến, chỉ cần không vừa mắt liền bị mang ra chà đạp không thương tiếc.
"Khốn... khốn thật... Sức mạnh... các ngươi cứ chờ đi, sẽ có ngày ta trở thành một đại tướng quân hùng mạnh, các ngươi sẽ phải cúi đầu trước ta..."
Trong cặp mắt đã nhòe đi vì máu và mồ hôi rực lên tia sáng kiên định chưa từng thấy.
Oa Lỗi khẽ nhắm mắt lại, thân thể cậu không thể chịu đựng nổi một trận đòn nào nữa, nó cần được chữa trị ngay nếu không cậu rất có thể sẽ tàn phế cả đời. Biết rõ điều đó nhưng Oa Lỗi lại không thể chống lại ý trời, chỉ có thể nhắm mắt chịu trận thôi.
Bất quá, cậu nhắm mắt chờ đợi hồi lâu vẫn không có quyền cước nào đụng vào người, trong lúc nghi hoặc, một giọng nói bỗng truyền đến.
- Đứng lên được không?
Oa Lỗi ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình là một người đàn ông, hay nói đúng hơn là một thiếu niên khoảng chừng gấp đôi số tuổi của cậu.
"Cao...cao quá!"
Không hiểu tại sao, Oa Lỗi lại cảm thấy thiếu niên này lại cao lớn dị thường, đứng trước mặt hắn cậu không khác gì một con kiến nhỏ bé, loại áp lực trầm trọng này khiến sự quyết tâm vừa rồi biến đi đâu mất.
Thấy Oa Lỗi không có phản ứng, sĩ khí đã bị dập tắt hoàn toàn, Minh lạnh nhạt hỏi tiếp.
- Sao vậy, khí thế hừng hực khi nãy đâu rồi?
Bây giờ đau đớn toàn thân của Oa Lỗi còn không đáng sợ bằng uy áp tỏa ra từ Minh, mồ hôi lạnh chẳng mấy chốc đã chảy ướt hết áo quần cậu.
"Đáng ghét..." Oa Lỗi nghiến chặt răng, cặp mắt đỏ bừng lên trông thấy.
Không biết cậu lấy sức lực từ đâu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Oa Lỗi phá tan xiềng xích uy áp đứng bật dậy.
- Đừng khinh người quá đáng.
Ngay sau đó Oa Lỗi bỗng sững người lại, bởi vì cậu thấy Minh đang mỉm cười nhìn mình, dù là nụ cười mỉm hời hợt nhưng cậu có thể chắc chắn rằng đó là nụ cười hài lòng.
Chưa một ai từng cười khích lệ cậu như vậy ngoại trừ một người.
- Ngươi rất khá, sáng mai quay lại đây gặp ta.
Không để ý tới biểu tình của Oa Lỗi, Minh vứt cho cậu một túi đựng bánh và để lại một câu rồi rời đi.
Thế nhưng nhiều lúc vẫn xuất hiện vài tên chán sống.
Đám người vây đánh Oa Lỗi đã bỏ đi đột nhiên quay lại, vừa vặn trông thấy Minh cho nó vài cái bánh liền xông tới mắng nhiết.
- A, tên khốn nào đây, dám cho nó đồ ăn, có phải ngươi cũng là cẩu tặc nước Sở chuyên trộm cắp giống nó.
- Hôm nay thật nhiều kẻ không biết sống chết, không cần nói nhiều làm gì, giết nó!!
Tên cầm đầu mặt mũi bặm trợn cầm gậy xông tới trước nhất.
Đáng tiếc, chân hắn vừa bước được một bước thì trên đỉnh đầu chợt xuất hiện khe máu, chạy dọc thẳng xuống dưới hạ bộ...
Thân hình cường tráng tách ra làm hai nửa, máu và nội tạng vương vãi đầy đất.
- Dám nhục đại nhân, đáng chết!
Ba Lâm Vũ thu loan đao của mình về lạnh lùng thốt ra một câu, ngay sau đó đám còn lại chịu chung số phận tương tự, bị Tha Cát Lạp đơn giản vung chùy đánh cho tan xác.
Nhìn tàn chi rơi rụng khắp nơi trên đường cái, người dân xung quanh trợn mắt há mồm không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, có người nôn mửa, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Minh từ đầu tới cuối chưa từng dừng chân hoặc liếc nhìn dù chỉ một chút, bởi vì trong mắt hắn đám vừa rồi không khác gì kiến hôi, để ý tới chúng còn làm mất mặt mũi của hắn.
Năm người Tha Cát Lạp, Ba Lâm Vũ, Lôi Đạt, Diệu Đồng, Khắc Khắc Cổ hướng Oa Lỗi đang nuốt nước bọt ừng ừng đằng xa mỉm cười đầu, sau đó đi theo sau Minh, rời khỏi chỗ dơ bẩn này.
Về phần Oa Lỗi, tâm trạng cậu lúc này kích động không sao nói hết, lần đầu tiên trong đời cậu gặp một lúc nhiều người mạnh đến vậy, so với mấy tên tướng quân gì gì đó trong quá khứ thì phải nói là một trời một vực.
- Thật... thật mạnh... nếu như mình cũng mạnh như họ thì...
Lẩm bẩm một mình hồi lâu, Oa Lỗi nhìn túi bánh ôm trong ngực rồi nhắm một hướng chạy đi.
...
Nửa canh giờ sau, tại một căn nhà nhỏ nằm lẻ loi gần ngoài thôn.
- Tử Di! Ta về rồi này, hôm nay ta có mang...
Oa Lỗi mở cánh cửa gỗ mục nát, trên mặt mồ hôi mồ kê nhưng lại chứa đầy ý cười, chỉ là nụ cười lại cứng ngắt ngay sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà.
Nằm giữa căn phòng là một cô bé năm sáu tuổi mặt mũi sưng tấy, khóe miệng vẫn còn vết máu đọng, khắp mình mẩy nàng toàn là vết bầm thâm tím, áo quần rách rưới tàn tạ đến cực điểm.
Oa Lỗi mở to hai mắt gào lên.
- Tử Di!! Ngươi làm sao vậy...
Vứt túi bánh xuống đất, Oa Lỗi lao tới bên cạnh cô bé đang nằm thoi thóp.
Không có tiếng trả lời, trong cơn hoảng loạn, Oa lỗi bất chấp thương thế chưa được chữa trị của mình bế xốc nàng lên chạy vụt ra khỏi nhà.
Trời dần ngả sang màu đỏ báo hiệu một ngày dài sắp sửa kết thúc.
Oa Lỗi bế thân thể nhỏ nhắn trong ngực chạy một hơi hai canh giờ liền, ngay chính bản thân cậu cũng không biết mình lấy sức ở đâu ra.
Sau cùng, dựa vào linh tính mách bảo, cậu dừng chân trước một khách điếm cỡ trung nằm ở phía Bắc ngôi làng.
Hơi thở của Oa Lỗi ngày càng nặng nhọc, sức chịu đựng của con người có hạn, rốt cuộc cậu cũng không thể gắng gượng được nữa ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Đêm đó Oa Lỗi có một giấc mơ kỳ lạ, rằng mình trở thành một đại tướng quân tay nắm hàng chục vạn quân binh...