Không thể tận dụng cơ hội chiêu mộ Minh về phục vụ cho Tần quốc, Trương Đường đành phải thông báo về kinh đô rằng, ở đâu đó trên đất Triệu xuất hiện một nhân vật có thể đánh bại được Liêm Pha, chẳng may đụng phải hắn trên chiến trường thì tuyệt đối nên cẩn thận.
Đương nhiên ông không quên nói rõ ràng trong thư là hắn không phải người Tần, những thứ biết về hắn chỉ có ngoại hình và tên gọi, ngoài ra không có bất cứ thông tin cụ thể nào khác.
Sự xuất hiện của Minh đã gây oanh động đến cả hai quốc gia trong thời gian dài dù chỉ mới lộ diện lần đầu tiên, ai bảo người mà hắn đánh bại là Liêm Pha, trụ cột của Triệu quốc lúc bấy giờ.
...
Sau khi rời khỏi doanh trại quân Tần, Minh cùng đám Tha Cát Lạp, Diệu Đồng,... Lang thang trên đất Triệu gần một tháng thời gian, sẽ không có chuyện gì đáng nói cho tới khi hắn dừng chân ở một ngôi làng nhỏ cách kinh đô Hàm Đan mấy ngày đường...
Nhìn ngôi làng nghèo nàn nằm giữa vùng bình nguyên, Lôi Đạt nhịn không được cảm thán.
- Xem ra trung nguyên không giàu mạnh như chúng ta tưởng, vẫn còn nhiều nơi lạc hậu như thế này ở khắp nơi, ngay cả thành trì nhỏ bao bọc để bảo đảm an toàn cũng không có.
Mọi người đều gật đầu đồng ý, một tháng qua bọn họ đã gặp không ít khu vực có dân cư sinh sống, và phần lớn trong số đó là những ngôi làng như thế này.
Bất quá, nhờ sự tồn tại của những ngôi làng đó mà nhóm Minh đã tìm được rất nhiều mầm tốt trẻ tuổi.
Một hàng dài thiếu niên từ mười lăm đến hai mươi tuổi khoảng hơn mười người đi theo sau lưng sáu chiến mã.
Trông không khác gì đang hành hạ khổ sai, nhưng trên gương mặt chúng lại tràn ngập vẻ kiên định, quyết tiến... Từ xưa tới nay Minh và Diệu Đồng nhìn người đều rất chuẩn, hai người thấy được hình ảnh các vị tướng tài ba trong tương lai ở mấy đứa trẻ này.
Tuy xuất thân là sơn tộc, có mối thù với người trung nguyên từ mấy trăm năm trước, thế nhưng đám Tha Cát Lạp đều không bị lây nhiễm tư tưởng căm ghét người trung nguyên từ tiền nhân, hết thảy đều do Minh mà ra.
Đi theo hắn bấy lâu đã bị ảnh hưởng từ cách sống và làm việc của hắn không ít, kể cả những tư tưởng tồn tại trong đầu cũng thay đổi dần theo thời gian.
Vì vậy, chuyện thu nhận lính mới là người trung nguyên đối với họ chẳng là vấn đề gì to tát.
Minh thúc ngựa chậm rãi tiến vào ngôi làng đồng thời mở miệng nói.
- Vào làng thôi, hôm nay chúng ta nghỉ lại ở đây.
Năm người Tha Cát Lạp gật đầu, Diệu Đồng đảm nhận nhiệm vụ sắp xếp cho bọn trẻ quay đầu hét lớn.
- Được rồi, buổi tập luyện hôm nay kết thúc, các ngươi vào làng tìm chỗ nghỉ ngơi trước, sáng hôm sau tập trung lại đây, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì phát tín hiệu.
- Rõ!!
Những khuôn mặt lấm lem mồ hôi cùng sự mệt mỏi thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, gần một tháng qua ngày nào chúng cũng phải chịu những bài tập thể lực không dành cho con người, cả thể xác lẫn tinh thần đều bào mòn đến cạn kiệt.
Nếu không phải cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần sinh ra trong cơ thể thì tất cả đã bỏ cuộc từ sớm.
Đoàn người vội vã phân tán, chia nhau thâm nhập vào cuộc sống yên bình trong làng.
...
Tại một quán rượu tồi tàn ọp ẹp giữa ngôi làng, sáu người Minh đang chiếm lấy một góc và nhấm nháp chút đồ ăn.
- Diệu Đồng, ngươi thấy ai là người có biểu hiện tốt nhất trong đám nhóc đó?
Nghe Minh hỏi, Diệu Đồng đặt chén rượu xuống bàn rồi trả lời.
- Nếu theo thuộc hạ thì Long Thành là đứa có tư chất nhất, không những sức chịu đựng tốt mà ý chí của hắn cũng rất mạnh. Nhất là sau khi chứng kiến sự lợi hại của Khắc Khắc Cổ... có lẽ sau này chúng ta sẽ có thêm một tay thiện xạ nữa...
Minh nhíu mày, bộ dạng không được vui cho lắm.
- Không có mãnh tướng nào cả sao?
Diệu Đồng cười khổ đáp.
- Đại nhân của tôi à, thứ cho kẻ hèn này nói thẳng, không phải không có mà là yêu cầu của ngài quá cao... Đỡ được một đao của ngài... cho dù là một đao của Ba Lâm Vũ hay Tha Cát Lạp cũng không được.
- Ta đâu có dùng Thiên Long Đao, chỉ là đao bình thường mà lính tráng hay dùng thôi mà...
- Đại nhân!!
- Rồi rồi...là lỗi của ta!
Minh bĩu môi quay mặt đi chỗ khác, tên này là vậy, đôi lúc thì nghiêm túc thái quá đôi khi lại nhây khiến người ta dở khóc dở cười, trong đội cũng chỉ có Diệu Đồng là người dám chỉ trích hắn.
Bốn người Tha Cát Lạp đã quá quen loại chuyện như vậy, bọn họ chỉ mỉm cười uống rượu và ăn đồ ăn, không hề xen vào màn đấu khẩu của hai người kia.
Cách quán rượu không xa có một vụ ẩu đả khiến bọn hắn không thể không ghé mắt.
Nhân vật chính là một thằng nhóc mặt mày non choẹt xanh xao nhưng lại có vóc người mạnh khỏe, hoàn toàn không cân xứng chút nào, nó không giống Minh, tuy vẫn là mặt học sinh thân hình phụ huynh nhưng Minh lại khiến người nhìn cảm thấy hòa hợp nhờ cỗ khí chất dũng mãnh trời sinh của mình.
Còn thằng nhóc kia thì lại như bị thiếu ăn, xanh xao vàng vọt rất đáng thương, ấy thế mà thân hình của nó vẫn khá cân đối khỏe khoắn.
lúc này nó đang bị một vài người ăn mặc chợ búa vây đánh, miệng còn oang oang chửi bới gì đó.
- Tiểu súc sinh này, ngươi đã ăn trộm biết bao nhiêu lần rồi hả?? Đồ tạp chủng nước Sở, có phải muốn chết lắm rồi đúng không?
- A Thiết, không cần nương tay với nó, đánh đi cho ta, mẹ kiếp...dám ăn trộm thịt của ta, chán sống lắm rồi...
Ba bốn gã đàn ông cao to lao vào đánh một thằng bé bảy tám tuổi, cảnh tượng bạo hành tàn nhẫn như vậy mà những người đi đường hoặc bán hàng xung quanh đều ngó lơ, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Trong khi đó ở quán rượu, năm người Tha Cát Lạp đã đứng dậy, loại chuyện làm mất mặt đàn ông này thật khiến bọn hắn ngứa mắt. Ở bộ tộc của họ từ hai năm trước đặt ra một thiết luật, chính là liên quan đến việc bạo hành trẻ em này, chỉ cần vi phạm khi chưa được cho phép thì sẽ bị xử tử bất luận có lý do gì.
Nhưng không đợi bọn hắn bước ra thì Minh đã kêu lại.
- Về chỗ!
Lôi Đạt nghi hoặc quay đầu nói.
- Nhưng mà đại nhân...
- Ta nói...ngươi không nghe sao?
Thấy Minh trừng mắt, Lôi Đạt và bốn tên còn lại vội vàng ngồi vào chỗ, mặc dù không hiểu Minh làm vậy là có ý gì nhưng vẫn ngậm miệng không trả treo thêm câu nào nữa.
Dù sao lúc Minh tức giận cũng là khi hắn trở nên đáng sợ nhất, bọn họ không dám khiêu khích hắn tới mức độ đó.
Có điều ngay sau đó Minh bỗng nói một câu.
- Các ngươi nhìn ánh mắt của thằng nhóc đó đi, liệu nó cần các ngươi giúp đỡ sao? Nếu làm nó cảm thấy các ngươi giả nhân giả nghĩa thì các ngươi có đền nổi không?
"Đền?" Diệu Đồng ngẩn ra một lúc rồi nhanh trí hỏi ngược lại.
- Ý đại nhân có phải là?..
- Không sai, mầm non tốt phù hợp có lẽ ta đã tìm được rồi.
Minh gật đầu tập trung quan sát đứa nhỏ đang bị đánh thê thảm ngoài kia.
Trong cặp mắt đen nhánh của nó không hề có chút sợ hãi nào mà cất chứa toàn là sự khinh thường, lạnh nhạt và xen lẫn chút cô đơn.
Nỗi cô đơn đó khiến Minh cảm thấy đồng cảm, giống như khi hắn mất đi người thân vậy, cảm giác lạc lõng nặng nề kia đã từng biến hắn thành con quái vật đồ sát mấy chục vạn người.
Ở thằng bé kia may mắn vẫn chưa bị cảm xúc tiêu cực xâm lấn, còn có thể trị lành vết thương tâm linh của nó được.
Chưa kể đến quyết tâm lớn nhất khiến Minh lựa chọn đứa bé đó, là vì ẩn sâu trong cơ thể bé nhỏ của nó là sự khao khát sức mạnh cháy bỏng, khao khát được mạnh mẽ cực kỳ mãnh liệt.