Tiếng cười kéo dài chưa được lâu thì bỗng dưng im bặt, Liêm Pha mặt mũi lạnh tanh nhìn Minh, miệng gằn từng chữ.
- Rượu đã uống xong, vậy thì thứ cho lão phu hỏi thẳng, một nhân vật như ngươi làm sao lại xuất hiện ở trung nguyên?
Trong cặp mắt tinh tế bị bao trùm bởi một sự kiêng dè nồng đậm, nếu lúc trước là cảm giác đề phòng, bất an thì bây giờ Liêm Pha chính là đang lo sợ thực sự, nếu suy đoán của ông về thân phận Minh là đúng, vậy thì không có lý do nào để ông không lo lắng sợ hãi trước hắn cả.
Nhận ra sự thay đổi bất thường trong thái độ và cảm xúc của Liêm Pha, Luân Hổ hơi hồi hộp nhỏ giọng hỏi.
- Đại nhân, không lẽ thân phận người này rất đặc biệt sao?
Liêm Pha gật đầu rồi lại lắc đầu chậm rãi đáp.
- Đâu phải đặc biệt không,... Cách đây không lâu ta có nghe từ miệng của một tiểu tử đóng quân ở phương Bắc lãnh thổ, hắn đã tra tấn và moi ra được không ít tin tức từ một tướng lãnh Hung Nô vô tình bị bắt trong một trận chiến... Trong đó có nhắc đến một người được gọi là Minh Vương...
- Minh.. Vương? Là hắn sao?
Luân Hổ cùng ba người còn lại nghệt mặt tập trung ánh mắt nhìn thiếu niên ở phía đối diện, thái độ của hắn vẫn lạnh nhạt với nụ cười mỉm trên môi, giống như chuyện không liên quan tới hắn vậy.
Liêm Pha khẽ co giật khóe miệng không nhanh không chậm kể tiếp.
- Ta không chắc, những gì ta nghe về người có tên là Minh Vương kia thật sự rất kinh khủng, thậm chí ban đầu ta cũng không dám tin đó là sự thật... Mãi cho đến khi một đạo quân của Hung Nô gửi xuống phía Tây Nam gần lãnh thổ nước Tần được trinh thám chúng ta báo về là biến mất chỉ sau một đêm, ta mới có thể khẳng định gã Minh Vương kia có tồn tại thực sự... Một đạo quân lên tới tám vạn đơn giản liền bốc hơi trong một đêm duy nhất, các ngươi cũng biết sức mạnh của quân tinh nhuệ Hung Nô là như thế nào mà đúng không?
- Tám vạn...bốc hơi ngay trong đêm? Ngài đang đùa...
- Không! Đó sẽ chẳng là gì nếu ngươi nghe được những thứ liên quan đến người mang tên Minh Vương... Năm mười hai tuổi, hắn tự tay đồ sát toàn bộ tộc nhân của tám bộ tộc miền núi, tổng cộng trên dưới hai mươi lăm vạn người, thời điểm đó các chiến binh của bát tộc còn đang chinh chiến ở phía Nam, nghe được tin dữ bọn họ liền quay trở về, nhưng cuối cùng lại có gần hai vạn tinh binh chết trong tay hắn, đã có một đoạn thời gian dài người ta đồn rằng không có bất kỳ một sinh vật nào dám tiến tới gần hai mươi trượng xung quanh hắn, thứ khí thế ma quỷ kia đã ám ảnh vô số người, khiến tất cả đều trở nên điên loạn tự tàn sát lẫn nhau... Sau vụ việc thảm sát man rợ, hai năm sau đó, hắn thống lãnh một tộc quần nhỏ bé từ vùng lãnh thổ chỉ bằng một phần mười Triệu quốc hiện tại đã mở rộng ra gấp mười lần. Chỉ với mười bốn tuổi, số trận chiến mà hắn trải qua thậm chí ngay cả lão binh lâu năm nhất cũng chưa chắc bì kịp, chưa kể đến số lượng quân đội bị hắn dẫm đạp dưới chân vượt quá con số bảy mươi vạn (tính cả những phần tàn quân bỏ trốn), toàn bộ khu vực đồi núi nằm ở phía Bắc Tần quốc đều do một tộc sơn cước thống trị. Mà kẻ làm nên điều nghịch lý đó không ai khác chính là Minh Vương, cái tên của hắn đáng sợ tới mức tam đại thế lực ở miền Bắc xa xôi cũng phải rùng mình bất an...
- Nếu nói hắn là một vị đế vương không thua kém các vị vua của Thất quốc trung nguyên thì còn chưa đủ để hình dung được hắn, còn nếu cho rằng hắn là một mãnh tướng trăm trận trăm thắng thì nhất định là đã coi thường hắn quá rồi... Vậy cho nên, ta thật không hiểu một nhân vật đáng kinh ngạc như Minh Vương đây tại sao lại phải lưu lạc trung nguyên??
Liêm Pha nói xong thì sắc mặt bốn người Tứ Thiên Vương trắng bệch không còn giọt máu, vậy ra từ đầu tới cuối họ vẫn đánh giá chưa đủ cao con quái vật đang ngủ say này, vốn tưởng hắn đã quá nguy hiểm quá đáng sợ thì lại bỗng dưng phát hiện sự đáng sợ đó không khác gì trò đùa khi đem so với mức độ đáng sợ thực sự của hắn...
Mười hai tuổi đồ sát mấy chục vạn người, trong đó có cả quân tinh nhuệ... đây là khái niệm gì? Dẫm đạp bảy mươi vạn đại quân dưới chân trong suốt hành trình của mình, những đại tướng quân vẫn có thể làm được, nhưng đó là họ dùng cả đời để tạo dựng nên, còn đây hắn ta chỉ là một đứa nhóc mà lại chỉ dùng có hai năm thời gian... Suy nghĩ của mọi người như bị đình trệ, nếu nghĩ tiếp không chừng họ sẽ phát điên mất.
Không riêng gì người của Liêm Pha, cả Oa Lỗi lẫn Tử Di cũng khiếp sợ không nói nên lời, tới tận bây giờ chúng mới biết chủ tử của mình có bao nhiêu cân lượng. Cả hai cùng bắt đầu tò mò một người như đại nhân tại sao lại xuất hiện ở trung nguyên?
Nhân vật chính vẫn luôn im lặng, nay bất ngờ lên tiếng.
- Có lẽ ông đã nghe được rất nhiều về ta... Ta không phủ nhận những điều đó, bởi vì dù sao trước sau gì cái tên của ta cũng sẽ len lỏi khắp mọi ngóc ngách Trung Hoa này.
Nhận ra điều không bình thường, Liêm Pha đứng bật dậy sắc mặt khó coi.
- Không lẽ ngươi định...
- Đúng vậy, mục tiêu tiếp theo của ta sẽ là trung nguyên, thứ chiến tranh kéo dài trong suốt mấy trăm năm qua đã quá nhàm chán, ta sẽ khuấy động nó lên theo cách của ta... Những nhân tài thực sự sẽ theo đó mà xuất hiện, còn chuyện gì kích thích hơn chứng kiến việc lớp trẻ vùng lên thống trị thiên hạ chứ, đám lão nhân các ông đã và đang chia sẻ vùng đất màu mỡ này quá lâu rồi... Đương nhiên, năng lực của ông và các đại tướng kia quả thật là không có gì để bàn cãi, vì vậy ta mới nói với ông điều vô lý lúc đầu... Không phải không có nguyên nhân mà ta lại làm những điều vô nghĩa đâu, Liêm Pha, rồi ông sẽ nhận ra và tìm đến ta sớm thôi...
Liêm Pha dần bình tĩnh trở lại, ông ngồi xuống chống hai tay lên bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều Minh nói.
Hiện tại ông đã có lý do để tin lời hắn rồi, một đại nhân vật tầm cỡ như hắn sẽ không mang loại chuyện như thế này ra làm trò đùa, chưa kể thiên hạ quả thực trong suốt thời gian dài toàn do đám lão già như ông tung hoành, hứng thú đã dần vơi đi phần nhiều...
Trầm mặc hồi lâu, Liêm Pha đứng dậy nói.
- Những gì ngươi nói, ta sẽ ghi nhớ... nếu không còn gì thì bọn ta về đây.
Minh ngã người lui sau từ tốn gật đầu.
- Được! Bất quá ta có một điều kiện nho nhỏ, trận chiến sắp tới ta muốn một chức bách trưởng (chỉ huy 100 quân).
- Ngươi lại có ý đồ gì nữa đây??
- Không gì cả, ta chỉ muốn những hạt giống mà mình gieo trồng sẽ kịp thời nảy mầm trước khi thời đại mới diễn ra mà thôi.
Liêm Pha gật đầu rồi xoay người rời đi, bốn người Luân Hổ cũng theo sau lưng ông.
Căn phòng chỉ còn lại đám người của Minh.
Diệu Đồng cảm thấy không khí hơi ngột ngạt nên mở miệng lên tiếng trước tiên.
- Đại nhân, thu nhận Liêm Pha liệu có phải là điều đúng đắn không, dù sao ông ta cũng là tướng quân của một nước, trách nhiệm trên người ông ta hẳn là rất lớn.
Minh mỉm cười nhẹ giọng đáp.
- Ngươi không hiểu, ta và Liêm Pha là cùng một dạng người, chỉ cần có chiến tranh thì chúng ta sẽ được hưởng thụ và sống vui vẻ, ngoài ra những thứ liên quan đến trọng trách quốc gia gì gì đó chỉ là đồ tầm xàm... Hơn nữa khi thời đại này kết thúc thì ông ta sẽ phải tìm chốn dung thân mới, ta là người cấp nó cho ông ta, chỉ là trao đổi qua lại thôi.