Chương 6: Ngạo Kiều thừa tướng là vai ác (6)

Trong phòng.

Phó Liệt hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt u ám và thâm thúy, cả người đều tỏa ra tính cảnh giác và đề phòng. Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tự chủ được mà run rẩy, lạnh đến thấu xương.

Đường Hoan luôn cho rằng BOSS phản diện này rất dễ đối phó, không như những BOSS phản diện khác.

Nếu giờ cô nhìn thấy nam tử có ánh mắt thâm thúy này, khẳng định sẽ ngồi một góc tự kỉ! BOSS phản diện hóa đen thật đáng sợ!

Phó Liệt cảm thấy trong lồng ngực cuồn cuộn một cổ lệ khí.

Hắn chán ghét Đồ Hoan, chán ghét đến nỗi muốn giết nàng, cho dù phải vào đại lao hắn cũng không sợ!

Hắn chưa bao giờ gặp nữ tử nào không biết xấu hổ như vậy.

Người thì thô lỗ, còn rất ngang ngược, thích thì đè lên giường, mạnh mẽ thân mật!

Đường Hoan không biết mình đang gây thêm thù cho BOSS phản diện tương lai,cũng không biết mình vừa rồi mới từ quỷ môn quang trở về!

Phó Liệt thiên phú thông minh, ở thư viện là người đứng đầu, chính là đối tượng để mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét.Tuy gia cảnh khó khăn, nhưng Phó Liệt có dáng người cao ráo, tướng mạo anh tuấn, lại trí tuệ hơn người, có thể nói bán mình cho Đồ Hoan, chính là một vết nhơ.

Từ sau lần đó, Phó Liệt càng thêm chán ghét Đồ Hoan, nàng ta không chỉ hạ thanh danh của hắn, mà còn dám động vào địa phương kia của hắn!

Cửa thư viện.

Một thư sinh y phúc bằng gấm, cùng một đám người chặn đường Phó Liệt. Lý Ngọc Lang xuất thân phú quý, trước Phó Liệt một thân thanh cao hắn vô cùng ghen ghét, bây giờ Phó Liệt cưới con cọp cái Đồ Hoan kia, hắn không tới chế nhạo Phó Liệt một phen thì rất có lỗi với bản thân!

“Nha, không phải đại tài tử Phó Liệt đây sao? Sao không cùng tân nương ở nhà tâm tình, tới thư viện làm gì?”

“Đúng a, Đồ Hoan là một nữ tử, Phó Liệt lại là một đại tài tử, sao lại hạ mình gả qua Đồ gia thế? Không có chí khí của nam nhi nha!”

“……”

Xung quanh bàn tán sôi nổi phụ họa.

Phó Liệt nắm chặt quyền, mu bàn tay hiện gân xanh.

Ánh mắt sắc bén quét xung quanh.

Lý Ngọc Lang trong lòng chấn động, sau liền tức giận, rõ ràng chỉ là một thư sinh nghèo sa cơ thất thế, vừa rồi lại làm hắn có chút sợ hãi!

“Sao? Mọi người nói sai chỗ nào sao?” Lý Ngọc Lang vỗ tay cười to, cười đến càn rỡ, “Hình như không hề sai chỗ nào a!”

Phó Liệt đôi môi mấp máy, ánh mắt lẳng lặng nhìn bọn họ. Phải nhịn! Hắn nhớ kỹ ngày hôm nay, sau này sẽ tính sổ từng người một!

Hiện giờ hắn sao có thể phản bác lại bọn họ?

Những người này nói đều là sự thật, hắn cưới Đồ Hoan, lợi dụng một nữ tử để lấy tiền chữa bệnh cho phụ thân, họ không nói sai!

Đường Hoan ở chỗ tối nhìn, đáy lòng tê rần.

Cảnh tượng này, cô hiểu rõ nhất.

—— “Đường Hoan, chúng ta đều có ba và mẹ, tại sao ngươi không có, chúng ta đừng làm bạn nữa!”

—— “Thành tích cao thì sao? Không có ba mẹ, ngươi cũng chỉ là cô nhi!”

—— “Nói ngươi hai câu liền đỏ hốc mắt, không phải nói cô nhi rất kiên cường sao, ngươi yếu đuối quá đi!”

Đột nhiên hồi ức quá khứ tràn về.

“Nha, không phải nhi tử ăn chơi trác táng của Lý viên ngoại đây sao, không ở nhà tô son điểm phấn, tới thư viện phách lối cái gì?”

Ai không biết Lý viên ngoại chết sớm, lưu lại cho Lý gia một khối tài sản lớn, chỉ dựa vào việc này cũng đủ để Lý Ngọc Lang tự đắc. Mà việc Lý viên ngoại chết sớm chính là khẩu cấm của Lý Ngọc Lang, thế mà Đường Hoan lại không kiêng nể nói.