“Hoan hoan thân ái, hay là ngươi làm tứ đại mỹ nữ bên cạnh ta đi? Không cần lập mưu giết BOSS phản diện, bởi vì đây việc trái với quy tắc!” Giọng hệ thống gian manh cất lên, nhưng nói đến “Trái với quy tắc” lại rất nghiêm túc.
BOSS phản diện nghịch tập, vì cái này cô mới có thể sống tiếp.
Hệ thống ấn định ký chủ, không thể hạ thủ với BOSS phản diện, bởi vì đây chính là quy tắc.
“...” Đường Hoan.
Ngươi tưởng nói vậy là có thể bỏ qua chủ đề chính à?
Chỉ cần nhìn một chút cũng thấy rõ thái độ hiện giờ của Phó Liệt đối với cô, lão tử làm sao có thể kéo hắn về phe mình, cùng nhau mở đường leo lên tầm cao mới?
Mệt não quá đi!
Nam nữ chủ hiện giờ vẫn chưa lên sân khấu, cô còn lâu mới chạy tới bọn họ tìm chết, tốt nhất ở đây bồi quan hệ với Phó Liệt trước.
Ừ, quyết định vậy đi.
Lúc này, cửa môn nhẹ nhàng đẩy ra, một lão nhân gia y phục rách nát bước vào, hai tay sờ soạng ở không trung, cẩn thận bước vào. Đường Hoan cho rằng là ăn trộm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn lão nhân gia đó.
Lão nhân gia sợ tới mức mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy nửa ngày cũng không nói ra thành lời, “Ta… Ta…”
Đường Hoan lục lọi trong hồi ức của nguyên chủ liền tìm thấy lão nhân gia này, người này không ai khác chính là phụ thân của Phó Liệt. Một tháng trước, Phó lão bệnh nặng không có tiền chữa trị, Phó Liệt vì muốn cứu phụ thân cho nên mới đáp ứng cầu thân Đồ Hoan.
Đồ Hoan tuy hung hãn, nhưng cũng có tình người.
Thấy Phó lão bệnh sắp không qua khỏi, cho nên mới cho giá cao để đem người về chữa trị.
Cũng bởi vì Phó gia không còn, cho nên Phó Liệt mới dựa dẫm vào Đồ gia.
Lúc trước Phó Liệt đi thi khoa cử, phải đi một quãng đường dài. Vì kinh phí không đủ, cho nên Phó lão cũng không nằm dưỡng bệnh nữa, mỗi ngày đều cố gắng lên núi nhặt củi, đưa lộ phí cho Phó Liệt đi thi.
Phó lão rất sợ Đồ Hoan, sợ đến nỗi cả người run lên.
Cũng không dám nhìn thẳng vào cô.
Đường Hoan sờ sờ mặt, tuy nói nguyên chủ là đồ tể, nhưng cũng đâu đến nỗi mặt đầy dữ tợn…
Đáng sợ lắm à?
“Trời đã tối, phụ thân đi nghỉ ngơi đi.”
Đường Hoan nói một câu, Phó lão run rẩy gật đầu, sau đó vội vàng đi qua.
…
Vì phải bồi quan hệ với BOSS phản diện, Đường Hoan cảm thấy thật mệt mỏi! Trên giường đấu cùng Phó Liệt suốt một đêm, chỉ vì Phó Liệt trợn mắt nhìn cô!
Không sai, đây chính là nổi khổ tâm a….
Đường Hoan cảm thấy bái phục bản thân.
Tất cả chỉ vì muốn bồi quan hệ với Phó Liệt!
Nhưng đổi lại là Phó Liệt, sau khi tỉnh dậy, không nhìn Đường Hoan với vẻ mặt ôn hòa, mà là thái độ càng thêm chán ghét.
Nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của Phó Liệt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói một cách cực kì phẫn nộ, “Đồ, Hoan, ngươi, cút, mau!”
Đường Hoan ghé đầu giường, mắt còn chút buồn ngủ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn nơi âm thanh phát ra.
Mới sáng sớm đã chập dây thần kinh nào rồi?
Đường Hoan cảm thấy khắp thân thể đều tê mỏi.
Bàn tay mơ màn nắm lấy cái gì, mới bắt đầu thì mềm mềm như bông, dần dần cứng lên rồi dựng thẳng.
Đường Hoan trong lòng nhảy dựng.
Sắc mặt cứng đờ, yên lặng quay đầu nhìn về phía tay mình…..
Ừ, rất tốt, cô lỡ tay chạm vào địa phương của BOSS phản diện tương lai rồi.
Ngẩng đầu nhìn, trong mắt Phó Liệt đã có dục hỏa.
Đường Hoan yên lặng thu tay về, không khí xấu hổ tràn lan.
Đường Hoan thề.
Cô mẹ nó chỉ là tư thế ngủ không được đẹp nên mới lỡ tay chạm thôi!
Không phải cô nổi sắc lang đâu, lật bàn!
“Ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt.”
Đường Hoan bước nhanh ra khỏi phòng, đậu má, chăm sóc như vậy còn chưa đủ tốt à?
Cô bắt nước sôi cũng cực lắm đó! Cô đường đường là thiếu nữ lại phải hầu hạ tên BOSS phản diện này, hắn còn cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi, bổn cô nương còn chưa than tay bị ô uế đâu!