Chương 7: Ngạo Kiều thừa tướng là vai ác (7)

Đột nhiên cảm thấy bản thân rất có tinh thần hào hiệp.

Lao ra bảo vệ BOSS phản diện tương lai, cảm thấy thật tự hào bản thân.

Nguyên bản Đường Hoan cho rằng bản thân mỹ nhân cứu anh hùng, cùng đám người Lý Ngọc Lang khẩu chiến một phen, thành công giành được hảo cảm Phó Liệt, đeo danh hiệu nữ hán tử, kết quả — những người này căn bản không theo kịch bản!

“Hừ, chúng ta đi!”

Đáng lẽ khi nghe được lời nói kia, Lý Ngọc Lang phải nhào vô đánh một phen.

Nhưng xoay đầu nhìn, thì thấy đó là Đường Hoan!

Lý Ngọc Lang tức khắc nuốt nước miếng, mắt thấy Đường Hoan sắp tới gần, Lý Ngọc Lang ra vẻ vung tay áo, vẻ mặt tiêu sái dẫn người lưu loát rời đi.

Vô nghĩa, hiện tại không đi, đợi sắp chết mới đi à?

Khắp trấn này ai mà không biết Đồ Hoan chính là một nữ nhân đanh đá, mặt mũi đều không cho, chọc nàng ta, nàng ta liền không nói lời nào vung tay đánh!

Nói tóm lại chính là không ai đánh được nàng ta!

Nhìn bóng dáng đám người đó ngày càng xa, Đường Hoan mơ mơ hồ hồ.

Clgt?

Này mẹ nó chính xác là đang theo kịch bản à?

Cô vênh váo một chút cũng không được à?

Cô hiện tại đi qua Phó Liệt cũng không được, không đi qua cũng không được, không khí có hơi xấu hổ!

Phó Liệt vừa vặn quay đầu, thu hết vẻ mặt rối rắm của Đường Hoan vào mắt, con ngươi âm lãnh hơi lóe lên, trong lòng nổi lên một chút tìm tòi nghiên cứu. Dù sao sau này Phó Liệt cũng là một Thái Tử đắc lực bên cạnh mưu thần, cho dù hiện tại chỉ là một nam tử, nhưng Phó Liệt vẫn có chút tâm tư thâm trầm.

Người khác đối với hắn không tốt, hắn sẽ mang thù nhớ rõ khắc cốt ghi tâm.

Người khác đối với hắn tốt, hắn sẽ sinh ra khả nghi, hoài nghi đối phương có âm mưu.

“Ngươi tới đây làm gì?” Cho nên, hắn hiện tại hoài nghi Đường Hoan có âm mưu gì đó.

“Tới xem ngươi có bị ai khi dễ hay không a, nếu có, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Đường Hoan trong lòng rít gào, muốn kiếm một chút hảo cảm cũng khó vậy sao?

Quả thực là khó như lên trời!

Nghe vậy, sắc mặt của Phó Liệt mới hơi hòa hoãn một chút.

Nhưng sau đó, Đường Hoan lại bồi thêm một câu, “Dù sao ngươi cũng là trượng phu của ta, người khác khi dễ ngươi chẳng khác nào là đang khi dễ ta?”

Trong nháy mắt, nam tử sắc mặt thanh lãnh trở thành xanh mét.

Môi mỏng mím thành một đường thẳng, không có chút độ cong nào. Ánh mắt lãnh đạm xa cách, sau đó im lặng bước chân rời đi…..

Đường Hoan che mặt.

Mẹ nó thật khó hầu hạ!

Trên đời này, mỗi người đều có mục đích của riêng mình, không có ai vô cớ lại nảy sinh thiện ý với mình cả. Cũng như cho ta hy vọng, rồi lại phản bội ta, bỏ rơi ta.

Ngay cả mẹ ruột còn vì chữ nghèo mà bỏ rơi hài tử của mình, vậy trên đời này ta nên tin tưởng ai?

Phó Liệt còn nhớ rõ năm đó, cái năm mẫu thân xoay người rời đi ——

“Liệt nhi, nương không thuộc về nơi này. Nơi này chỉ là một tiểu trấn, nương không muốn ở đây nữa.”

“Không phải mẫu thân không thương con, chỉ là trên đời này phải bỏ một có một.”

Đúng vậy, ai mà chả muốn điều tốt chứ, thế nên mới một khắc đó thà chọn thứ tốt chứ không chọn hắn!

Hắn thiên tư thông minh, nhìn thấu thế nhân đáng ghê tởm này, nhưng chỉ riêng Đồ Hoan, hắn lại không nhìn thấu!

“Phó Liệt, mở cửa! Mau lên, ta bị thương rồi, ngươi mau giúp ta!”

Ngoài cửa, Đường Hoan đập cửa phòng rầm rầm.

Mắt thấy Phó Liệt sắp đi thi, mà tiền kinh phí lại không đủ, vì thế mỗi lần bán xong thịt heo, cô lại tiện đường lên núi hái chút lá trà đem bán lấy tiền. Nhưng không nghĩ tới hôm nay lên núi lại bị rắn cắn, đậu má, đúng là quá gian nan!

Trong phòng, Phó Liệt thu hồi suy nghĩ, hơi nhíu mi lại.

Tại sao hắn không nhìn thấy người này?

Đó là vì Đồ Hoan trước kia ích kỷ dã man, nàng chưa từng lấy khiêm tốn làm đầu, tính tình ngang ngược, chọc cho người khác cảm thấy chán ghét.

Quan trọng nhất là, Đồ Hoan trước kia chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, luôn xem hắn là người hầu mà nàng đã lấy bạc mua về!

Thế nhưng gần đây tính tình Đồ Hoan lại thay đổi một cách nhanh chóng, tác phong không một điểm dã man, cũng không ngang ngược như trước nữa, thái độ với hắn cũng thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi Phó Liệt hoài nghi nàng đến tột cùng có âm mưu gì.