Chương 7: Nhiệm vụ thứ hai: Anh Thư (1)

Chát!

Minh Nguyệt xây xẩm mặt mày, loạng choạng té ngã, đầu gối và cánh tay đau rát. Vô số bàn chân thi nhau đá, giẫm đạp vào người cô, khiến cô không cách nào ngồi dậy nổi.

Đau quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Xung quanh vang lên tiếng mắng chửi, giễu cợt, xen lẫn vào đó là tiếng gào thét đầy giận dữ của một nữ sinh.

- Tránh xa bạn tao ra! Không được quay phim! Cút hết đi!

Ngay sau đó là tiếng xô xát, đánh nhau giữa các nữ sinh.

Có một thân hình mập mạp nằm đè lên người Minh Nguyệt, che chắn cho cô khỏi cơn thịnh nộ của đám đông vây quanh.

Minh Nguyệt cố gắng mở to đôi mắt sưng vù để xem chuyện gì đang xảy ra.

Lọt vào tầm mắt cô là những đôi giày thể thao đủ loại, đủ kích cỡ. Cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, thấy ai cũng mặc đồng phục, một số đứa còn xách cặp táp, cô mới biết mình đang bị lũ học sinh đánh hội đồng.

Tiếng mắng chửi, những lời ác ý liên tục dội vào tai Minh Nguyệt, khiến đầu cô ong lên từng trận khó chịu.

- Con nhỏ này vậy mà lại dám đi dụ dỗ bạn trai của Ngọc Hân. Đúng là trơ trẽn.

- Không biết tự lượng sức mình. Xấu ma chê quỷ hờn mà dám mơ tưởng đến hot boy trường.

- Đánh nó đi, tới khi nào nó chừa thì thôi. Đánh luôn con An nái nữa. Lột đồ tụi nó ra, quay phim up clip lên mạng cho tụi nó đẹp mặt. Để coi còn thằng nào dám chơi với tụi nó không.

- Phải thay trời hành đạo, không thể để mấy đứa xấu xí đó làm ô nhiễm môi trường học tập của chúng ta.

Đủ loại lời lẽ cay nghiệt vang lên khiến Minh Nguyệt lùng bùng lỗ tai.

Mất một phút Minh Nguyệt mới làm quen được với cơ thể hiện tại. Đúng lúc đó nữ sinh mập mạp đang nằm đè trên người cô bị hai nam sinh lực lưỡng kéo sang một bên.

Vài nữ sinh đi đến túm tóc dựng ngược Minh Nguyệt dậy, để cô đứng đối diện với đám đông đang hào hứng quay phim ở cách đó không xa.

Bốn đứa chia ra hai bên giữ chặt hai cánh tay của Minh Nguyệt, hai đứa còn lại một đứa dí sát điện thoại vào người cô, một đứa thì túm lấy áo cô, ý đồ rất rõ ràng.

Minh Nguyệt mở to cặp mắt sưng húp, cố gắng ghi nhớ thật kỹ những khuôn mặt này.

Tay cô nắm chặt lại thành quyền, hai chân khẽ cử động. Xem ra đã đến lúc vận dụng mấy chiêu võ cô đã học vào thực tế rồi.

Minh Nguyệt bất ngờ co chân, tung cước đá thật mạnh vào ngay giữa bụng nữ sinh đứng đối diện mình, khiến con nhỏ ấy ngã lăn quay ra đất. Cô thu chân lại, sau đó đá mạnh vào ống quyển của một trong hai đứa đang giữ chặt cánh tay của mình, lợi dụng việc nó bị đau, cô lên trỏ vào mặt nó, khiến con nhỏ ấy phải buông tay cô ra. Đứa còn lại cũng bị Minh Nguyệt nhanh chóng giải quyết.

Đứa này nằm xuống thì đứa khác xông lên. Minh Nguyệt phản xạ theo thói quen, định nhào lộn ra sau để né tránh những đòn tấn công của bọn chúng nhưng không làm được. Cơ thể này to quá khổ, lại chưa từng tập luyện ngày nào, nhấc chân lên cao cũng đã khó rồi nói gì tới việc lộn nhào.

Hệ thống thấy Minh Nguyệt chật vật, không những không giúp đỡ mà còn cất giọng chê bai:

- Cô làm gì vậy? Uổng công học võ mấy năm mà đánh đấm như mèo cào. Nhìn chán hết chỗ nói. Thật khiến cho hệ thống như tôi cũng phải xấu hổ thay.

Minh Nguyệt chẳng buồn để ý tới hệ thống, thấy bản thân đã bị bao vây, không còn đường lui, cô quyết định sống mái một trận với lũ du côn học đường này. Cùng lúc đó có tiếng người la lớn với vẻ khẩn trương:

- Anh Thư, mau chạy đi!

Đó là giọng của nữ sinh mập mạp.

Con nhỏ này vừa la hét vừa xông tới đánh nhau với mấy đứa con gái đang bao vây Minh Nguyệt, nắm tóc, nắm áo, cào cấu, cắn xé loạn xạ. Tuy phải một chọi năm nhưng độ điên cuồng của nó khiến mấy đứa khác phải e sợ, vì thế vòng vây bị nới lỏng, tạo nên một lỗ hỏng đủ để Minh Nguyệt có thể thoát thân.

Một đứa con gái vừa bị nữ sinh mập cào rách mặt, hung dữ hét lớn:

- Mẹ nó! Mày dám đánh tao?! Chết đi con khốn!

Sau câu nói đó, đám đông bị kích động, đồng loạt nhìn cô và nữ sinh mũm mĩm kia bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Hệ thống xuýt xoa:

- Xem ra phen này không giải quyết hết lũ chúng nó thì cô khó thoát ra khỏi đây.

Hệ thống vừa dứt lời thì Minh Nguyệt cũng bị người ta đánh tới. Cô phản ứng rất nhanh, nghiêng mình né tránh, sau đó vung tay đánh thẳng vào hàm của người vừa tấn công mình, hạ đo ván đối thủ chỉ trong nháy mắt.

Minh Nguyệt tay đấm chân đá, ra đòn dứt khoát và mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã khiến những kẻ muốn tấn công mình phải dè chừng.

Một vài nam sinh nãy giờ chỉ đứng quan sát mà không tham gia đánh nhau, bây giờ đồng loạt mở cặp lấy ra gậy ba khúc, ánh mắt tràn đầy ác ý.

Thấy kẻ địch có vũ khí, tình hình càng lúc càng căng thẳng, Minh Nguyệt hét lớn với nữ sinh mập:

- Mau chạy đi!

- Nhưng mà…

- Định ở lại đây để chết chùm hay gì?! Đi mau!

Minh Nguyệt vừa quát vừa mở đường cho nữ sinh mập mạp chạy trốn. Mới đầu con nhỏ còn lưỡng lự, nhưng sau đó bị ánh mắt nghiêm nghị của Minh Nguyệt thuyết phục, ba chân bốn cẳng chạy một mạch.

- Tớ sẽ tìm người tới cứu cậu.

Sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo nữ sinh ấy, Minh Nguyệt cũng bắt đầu tìm đường thoát cho mình.

Cô nhìn quanh, thấy trong đám học sinh có người đang giữ hai cái cặp táp, cô đoán có lẽ là cặp của mình và nữ sinh kia, bèn nhanh chóng chạy tới đó.

Một nam sinh chạy tới muốn giữ Minh Nguyệt lại, hung hăng vung gậy ba khúc đánh vào người cô nhưng lớ ngớ thế nào lại bị cô đoạt luôn cây gậy.

Có vũ khí, Minh Nguyệt đánh bầm người những đứa cản đường mình, đoạt lại cặp táp rồi nhanh chân bỏ chạy ra khỏi chỗ đó.

Không có ký ức, Minh Nguyệt chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước theo bản năng. Chỗ này rất rộng, không có đường nhựa, lắm nơi cỏ mọc um tùm, phóng tầm mắt ra xa thật xa mới thấy thấp thoáng bóng dáng của vài căn nhà.

Khi Minh Nguyệt sắp bị bắt được thì thấy nữ sinh mập mạp chạy về phía này, theo sau là hai người mặc tây trang đen.

Không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đám du côn nhanh chóng bị giải tán, Minh Nguyệt được hộ tống đi ra khỏi nơi hoang vu đó.

Bởi vì chưa tiếp nhận nội dung nhiệm vụ nên Minh Nguyệt không biết nữ sinh mũm mĩm là ai. Cô ngồi yên trên xe cho một nữ vệ sĩ sơ cứu vết thương, xong xuôi cô nói:

- Tụi mình tạm biệt ở đây nha. Tớ muốn ở một mình.

Nữ sinh nhìn Minh Nguyệt bằng ánh mắt lo lắng, hỏi:

- Cậu có thật sự ổn không vậy?

Minh Nguyệt trấn an:

- Tớ ổn mà. Tớ muốn ở một mình để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Mong cậu hiểu cho tớ.

Nữ sinh thở dài, nói:

- Tớ hiểu mà. Cậu có chắc là muốn xuống ở đây? Chỗ này cách nhà cậu khá xa đó.

Minh Nguyệt quả quyết đáp:

- Tạm thời tớ không muốn về nhà.

Nữ sinh lại thở dài, giọng chán chường:

- Cũng phải. Chỗ đó sao có thể gọi là nhà.

Minh Nguyệt im lặng, không bày tỏ ý kiến gì. Khi xe dừng lại ở ven đường, Minh Nguyệt mới lên tiếng:

- Cảm ơn cậu. Hẹn gặp lại sau.

Nữ sinh vẫy tay với Minh Nguyệt, nói:

- Nhớ về nhà sớm đó. Mai gặp lại.

Minh Nguyệt kiểm tra cặp xách, bên trong chỉ có 50 nghìn đồng, không đủ tiền cho cô thuê nhà nghỉ để vào đó tiếp thu ký ức của người uỷ thác. Cũng may cô đi bộ không bao lâu thì thấy ở bên kia đường có nhà vệ sinh công cộng.

Minh Nguyệt chui vào một buồng vệ sinh trống tương đối sạch sẽ, khoá cửa lại cẩn thận rồi bắt đầu tiếp nhận nội dung nhiệm vụ.

Người ủy thác tên là Anh Thư, hiện đang học lớp 11 của một trường THPT tư thục.

Cô bé này điểm nào cũng hơn người, chỉ có vẻ bề ngoài là thua kém chúng bạn.

Anh Thư khá là mũm mĩm, cao một mét sáu nhưng nặng đến tám mươi ký. Cô bé có một cái mũi tẹt, trán vồ, môi dày, mặt lại lấm tấm mụn.

Bởi vì có ngoại hình không xinh đẹp, Anh Thư khá tự ti. Người bạn thân duy nhất cũng là một cô nàng béo không kém, Khánh An, chính là cô bạn đã bảo vệ Minh Nguyệt lúc nãy.

Khi Anh Thư học lớp 9 thì mẹ cô mất vì tai nạn giao thông. Mặc dù buồn bã sau cái chết đột ngột của mẹ, cuộc sống của Anh Thư vẫn rất êm đềm, cho đến một ngày nọ.

Năm Anh Thư vào lớp 10, bố cô tái hôn, cô có mẹ kế, khuyến mãi thêm một người chị kế không cùng chung huyết thống.

Điều đáng nói ở đây chính là không hiểu vì sao con gái riêng của mẹ kế lại được bố yêu thương chiều chuộng hơn cả con ruột, khiến cho Anh Thư vốn hiền lành cũng phải khó chịu.

Sau đó là những chuỗi ngày ngột ngạt của Anh Thư trong chính cái nơi cô từng gọi là nhà.

Quá đáng hơn, Ngọc Hân, cũng chính là chị gái trên danh nghĩa, con gái riêng của mẹ kế Anh Thư, không hiểu vì sao lại cứ thích gây khó dễ cho cô, dù cô chưa bao giờ kiếm chuyện với chị ta.

Anh Thư làm gì cũng bị Ngọc Hân ở phía sau âm thầm ngáng đường. Từ lúc Ngọc Hân chuyển đến học chung trường, chung lớp với Anh Thư, cô dần bị bạn bè xa lánh và cô lập. Cuối cùng bên cạnh chỉ còn lại người bạn thân là Khánh An.

Bi kịch xảy ra vào năm Anh Thư học lớp 11. Không biết ai đã giở trò, quay lén rồi phát tán hình ảnh riêng tư của cô lên mạng.

Từ nạn nhân, bỗng dưng Anh Thư trở thành kẻ có tội, bị nhiều người miệt thị về ngoại hình.

[Không có lửa thì làm sao có khói.]

[Tôi không tin đây là clip quay lén. Chẳng có ai có gu mặn như thế này đâu. Chắc chắn là do con nhỏ này tự biên tự diễn.]

[Cho dù là bị quay lén thật thì cũng do con nhỏ này không chịu cẩn thận. Đầy video hướng dẫn cách kiểm tra camera ẩn quay lén trong khách sạn. Sao không chịu lên đó xem rồi học hỏi kinh nghiệm để phòng tránh? Ngu thì chết thôi chứ bệnh tật gì.]

[Mới tí tuổi đã bày đặt đi khách sạn, chắc cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì.]

Đó là những bình luận xuất hiện nhiều nhất trên mạng.

Anh Thư gần như suy sụp sau khi sự việc này xảy ra. Đối diện với những lời bàn tán, mỉa mai, thậm chí là chê bai, chỉ trích từ cộng đồng mạng, cô nhiều lần muốn tìm đến cái chết nhưng nhờ có Khánh An ở bên cạnh an ủi, cô dần vượt qua.

Anh Thư quật cường sống thêm được một năm, bi kịch thứ hai ập đến. Trước khi diễn ra kỳ thi đại học một ngày, cô và Khánh An bị cưỡng hiếp tập thể. Trong đêm đó, vì không chấp nhận được sự thật, Khánh An đã tự sát trước mặt Anh Thư.

Nhưng trớ trêu thay, trước khi Anh Thư kịp tố giác tội ác thì không hiểu sao lại có một bài viết ẩn danh được đăng lên mạng xã hội, tác giả tự xưng là bạn học của cô.

Bài viết ấy đã đưa ra những bằng chứng sắc bén, vạch trần Anh Thư là đứa con gái ăn chơi thác loạn, không những vậy còn cướp bạn trai của bạn thân, khiến bạn thân uất hận tìm đến cái chết.

Chẳng cần biết thực hư thế nào, cư dân mạng đồng loạt chĩa mũi dùi về phía Anh Thư. Đủ loại lời lẽ xúc phạm, miệt thị lần nữa bủa vây cô gái bé nhỏ.

Từ nạn nhân, một lần nữa Anh Thư trở thành kẻ có tội. Cô cầu cứu bố, nhưng lại bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến.

Tuyệt vọng, Anh Thư đi lang thang trong đêm, sau đó bị người ta bắt cóc, đem bán cho tổ chức buôn người. Anh Thư bị đưa ra nước ngoài, trở thành nô lệ lao động, bị ép buộc làm công việc lừa đảo người khác qua mạng xã hội. Nếu không hoàn thành chỉ tiêu, cô sẽ bị đánh đập, bỏ đói.

Anh Thư bị bán đi nhiều nơi, địa điểm cuối cùng là một nhà chứa. Đó là địa ngục trần gian. Ở đây cái chết trở nên xa xỉ và sự sống chỉ là những chuỗi ngày kéo dài chút hơi tàn.

Sau nhiều lần tự tử bất thành, Anh Thư sống như cái xác không hồn.

Có lẽ ông trời rủ lòng thương, trong một lần tiếp khách, người đàn ông sau khi xong việc đã nhổ vào mặt Anh Thư một mẩu tăm xỉa răng cụt ngủn bị nhăn nát hai đầu, chỉ dài cỡ một đốt ngón tay mà ông ta luôn ngậm trong miệng. Cô đã tự tử bằng chính thứ ấy, tự giải thoát cho bản thân, kết thúc chuỗi bi kịch của cuộc đời mình.

Khi chết, Anh Thư chỉ còn da bọc xương.

Tiếp thu xong ký ức của người ủy thác, Minh Nguyệt ngồi ôm ngực một lúc lâu. Cảm giác nghẹn lòng đến không thể thở nổi này là sao?

Hệ thống thấy trạng thái tinh thần của cộng sự không ổn, vội hiện lên nhắc nhở:

- Cô đừng để cảm xúc của người ủy thác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Minh Nguyệt thở ra một hơi, hỏi:

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Hệ thống giải thích:

- Khi tiếp nhận cơ thể của người ủy thác, cô sẽ phải tiếp nhận luôn một phần cảm xúc bi thương mà họ đã tích tụ lại từ lúc sống cho đến khi nhắm mắt lìa đời. Đây là điều không thể tránh khỏi, cũng là lý do khiến cho nhiều Người Thi Hành Nhiệm Vụ mắc phải sai lầm khi đánh giá và giải quyết tình huống. Tôi nói vậy cô có hiểu không?

Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Tôi hiểu ý cậu. Nếu để những cảm xúc tiêu cực đó chi phối, tôi sẽ mất đi sự sáng suốt của mình.

Hệ thống hài lòng tặng cho cộng sự của mình một nút like.

- Cô biết được như vậy thì tôi yên tâm rồi. Có nhiều người mới tính cách nóng nảy, bốc đồng, không vượt qua được những cảm xúc tiêu cực đó, dẫn đến những hành động trả thù cực đoan, cuối cùng vì giết người mà bị trục xuất ra khỏi thế giới nhiệm vụ.

Minh Nguyệt nghe vậy thì rùng mình, nói:

- Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.

Hệ thống đáp:

- Đó là phận sự của tôi.

Minh Nguyệt thắc mắc:

- Tôi không thấy có yêu cầu nhiệm vụ.

Hệ thống “a” lên một tiếng, sau đó trong đầu Minh Nguyệt tiếp nhận thêm thông tin về yêu cầu của người ủy thác. Nó chủ động giải thích:

- Thường thì yêu cầu nhiệm vụ sẽ được tải vào đầu cô chung với ký ức của người ủy thác. Có điều lúc nãy thấy cô không ổn nên tôi đã tạm dừng việc tải yêu cầu nhiệm vụ để giúp cô bình tâm lại.

Minh Nguyệt cảm ơn hệ thống rồi bắt đầu tìm hiểu về yêu cầu của người ủy thác.

Anh Thư muốn bản thân có thể thoát được tất cả kiếp nạn kể trên, thuận lợi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh vào đại học, không để Khánh An gặp hoạ vì mình. Đồng thời cô cũng muốn tìm ra kẻ đứng sau màn của hết thảy mọi chuyện, khiến cho bọn chúng phải trả giá.

Minh Nguyệt hỏi hệ thống:

- Tôi phải khiến cho bọn người xấu đó trả giá bằng cách nào? Đây có được xem như nhiệm vụ báo thù không?

Hệ thống đáp:

- Không. Nhiệm vụ báo thù rất cực đoan, thường không xuất hiện trong lựa chọn ngẫu nhiên. Loại nhiệm vụ đó tuyển chọn người thực hiện rất nghiêm ngặt, không phải muốn là làm được đâu.

Minh Nguyệt trầm tư suy nghĩ. Tự hỏi bản thân có đủ sức đối phó với đám cặn bã đã hãm hại cuộc đời của người ủy thác hay không.

Trong lúc Minh Nguyệt đang lo lắng thì hệ thống lại lên tiếng:

- Để giúp cô thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn, tôi có thứ này muốn tặng cô, chỉ cần cô đáp ứng với tôi một điều kiện.

Minh Nguyệt thận trọng hỏi:

- Điều kiện gì?

Hệ thống nói:

- Tôi muốn nhiệm vụ tiếp theo do tôi chọn.

Minh Nguyệt tỏ ra ngờ vực:

- Hệ thống mà cũng được quyền chọn nhiệm vụ sao? Với lại cậu định cho tôi thứ gì?

Hệ thống phớt lờ câu hỏi đầu tiên của Minh Nguyệt, đắc ý nói:

- Thứ này là tôi đặc biệt tranh thủ kiếm về cho cô. Có nó, đảm bảo con đường làm nhiệm vụ của cô sẽ thuận lợi và dễ dàng hơn.

Minh Nguyệt hỏi:

- Nghe giống như một thủ thuật gian lận nào đó nhỉ?

Hệ thống trả lời qua loa:

- Chỉ là những phương pháp đơn giản để vô hiệu hoá kẻ thù mà thôi.

Minh Nguyệt cảm thấy không vấn đề gì nên đồng ý với yêu cầu của hệ thống. Tức thì trong đầu cô hiện lên một quyển sách rách nát, bìa ghi mấy chữ: Tuyệt Kỹ Ám Toán, giở sang trang tiếp theo có mấy dòng như sau: Sống không bằng chết!

Nội dung sách nói về các loại thủ pháp thường dùng để vô hiệu hoá kẻ thù một cách thần không biết, quỷ không hay mà vẫn giữ được tính mạng của họ.

Hệ thống chủ động giải thích:

- Không một Người Thi Hành Nhiệm Vụ nào là chưa từng đọc qua quyển sách này. Có nó, việc làm nhiệm vụ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ sách không còn được lưu hành nữa, là hàng hiếm đấy.

Cái kỹ thuật mà hệ thống nói chính là những chiêu thức khiến người ta sống không bằng chết, chia ra thành nhiều loại: Dùng châm, dùng độc, dùng tà khí, dùng bùa, dùng ngải,... Có những thủ đoạn chỉ có thể dùng trong một loại thế giới nhất định.

Quả nhiên như hệ thống đã quảng cáo, sau khi tiếp nhận toàn bộ nội dung quyển sách, Minh Nguyệt cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt, hi vọng khi người ủy thác trở về sẽ được sống với cuộc sống mà cô bé đáng được sống.