Chương 8: Nữ sinh tai tiếng (2)

Rời khỏi nhà vệ sinh công cộng, bất chợt Minh Nguyệt nhớ ra nguồn cơn của tình huống lúc nãy.

Người ủy thác có nhiều tài lẻ, một trong số đó chính là sở trường viết chữ đẹp khó ai sánh bằng. Vì thế cô bé mở luôn dịch vụ viết thư tình thuê ở trên mạng để kiếm tiền.

Tuỳ theo kiểu chữ và độ dài, mỗi lá thư sẽ có giá trên dưới mười nghìn đồng. Từ nội dung bên trong cho đến hình thức bên ngoài, kể cả việc đảm bảo sẽ đưa đến tận tay người nhận, chỉ cần được yêu cầu, Anh Thư sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.

Vì tuân thủ theo nguyên tắc không gặp trực tiếp, không tọc mạch hay nhiều chuyện, phong cách làm việc nhanh nhẹn, uy tín, chưa bao giờ Anh Thư phải chịu cảnh ế khách. Không chỉ thư tình, cô bé nhận viết tay bất kỳ nội dung nào được yêu cầu, miễn là có tiền.

Người ủy thác không lộ diện, chỉ hoạt động trên mạng xã hội, vì thế ít ai biết Anh Thư mập ú lại là ông tơ bà nguyệt của nhiều cặp đôi ở trong trường.

Mấy ngày trước, người ủy thác được một tài khoản lạ chuyển khoản năm mươi nghìn, yêu cầu cô bé viết một lá thư tình, sau đó bỏ vào hộc bàn của người nhận.

Cô bé không biết đối tượng được nhắc đến trong thư là ai, chỉ biết đó là nam sinh học lớp 11 chuyên Anh, ngồi ở cuối lớp, dãy ngoài cùng bên trái, đối diện với bàn giáo viên, vị trí cạnh cửa sổ.

Hôm nay người ủy thác đi học sớm để tranh thủ nhét thư vào hộc bàn của nam sinh đó, không ngờ lại bị bắt tận tay. Lúc bấy giờ cô bé mới biết người ngồi ở vị trí này là Trịnh Hoài Phong, hot boy trường, đồng thời cũng là bạn trai của Ngọc Hân.

Tin đồn lan ra nhanh như đám cháy rừng, vào giờ ra chơi, cả khối 11 đều biết Triệu Anh Thư gửi thư tình cho Trịnh Hoài Phong, bạn trai của chị gái mình.

- Anh Thư, chị không ngờ là em lại làm như vậy. Nếu thích Phong, em có thể nói với chị mà. Chỉ cần em vui, chị có thể rút lui.

Ngọc Hân chạy tới bàn của Anh Thư ở cuối lớp, vừa khóc vừa nói, bộ dáng đau lòng ấy khiến ai cũng thấy xót xa.

Anh Thư nào có suy nghĩ cướp bạn trai của Ngọc Hân, nghe vậy vội phân bua:

- Tôi không có cướp bạn trai của chị. Tôi chỉ gửi thư tình giúp người ta mà thôi.

Ngọc Hân rấm rứt khóc:

- Nhưng nét chữ trên đó là của em mà. Thôi, em đừng nói gì nữa, chị biết em thích Phong từ lâu rồi. Chỉ là chị không ngờ em lại làm như vậy sau lưng chị.

Anh Thư cố giải thích nhưng chẳng ai chịu nghe.

Ngọc Hân khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Nhiều đứa nhìn thấy cảnh này thì nhịn không nổi, tức giận chỉ thẳng vào mặt Anh Thư mà sỉ vả.

Khánh An đi vệ sinh về thấy cảnh này, lập tức chạy tới bảo vệ nhỏ bạn thân, lớn giọng thách thức:

- Đứa nào dám kiếm chuyện với bạn tao thì đừng trách tao. Ngọc Hân, mày liệu hồn cút nhanh đi, đừng có giả vờ giả vịt khóc lóc trước mặt tao, chướng mắt lắm.

Ngọc Hân bị Khánh An hăm doạ thì ấm ức ôm mặt bỏ chạy ra khỏi lớp.

Đám đông bị sự hung dữ của Khánh An giải tán. Thấy Anh Thư rầu rĩ, Khánh An tức giận nói:

- Sao cậu không lấy tin nhắn ra cho chúng nó xem? Để chúng nó mắng như vậy cậu chịu được à?

Anh Thư thở dài:

- Nguyên tắc của tớ là không tiết lộ danh tính của khách hàng ra bên ngoài. Huống hồ tớ cũng đâu biết đó là ai.

- Cậu ngây thơ quá.

Khánh An chỉ nói bấy nhiêu rồi thôi.

Sau giờ nghỉ trưa, Anh Thư trở về lớp học thì thấy bàn của mình và Khánh An trống trơn, trong hộc bàn có một lá thư nặc danh, yêu cầu cô bé phải một mình đến địa điểm chỉ định. Nếu không tới đó, thẻ học sinh, điện thoại, cặp sách và đồ dùng học tập sẽ bị đốt sạch.

Anh Thư sợ hãi không định đi, nhưng Khánh An lại nhất quyết phải đến đó cho bằng được để lấy lại điện thoại.

Chiều nay chỉ có hai tiết, vừa tan học, Anh Thư và Khánh An lập tức di chuyển ra cổng sau, bắt taxi đi đến địa chỉ ghi trong tờ giấy.

Tới nơi Khánh An cảm thán:

- May mà tớ luôn bỏ bóp tiền trong túi, nếu không thì chắc đi bộ gãy giò luôn.

Anh Thư bồn chồn hỏi:

- Cậu trốn vệ sĩ đi như vậy có ổn không? Bọn họ sẽ lo lắng lắm nếu không thấy cậu đấy.

Khánh An phất tay, nói với vẻ ghét bỏ:

- Mặc kệ hai người đó. Bọn họ lúc nào cũng xem tớ như em bé, phiền muốn chết.

Anh Thư nói:

- Nhưng có bọn họ đi theo sẽ an toàn hơn.

Khánh An bĩu môi:

- Như thế thì chẳng có gì vui. Cậu không muốn nhân dịp này dằn mặt mấy đứa hay ăn hiếp cậu à?

Thấy Anh Thư vẫn còn do dự, Khánh An vỗ vai bạn:

- Đừng sợ, có tớ ở đây. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Cùng lắm là đánh nhau một trận. Cậu phải làm cho tụi nó sợ cậu thì tụi nó mới không dám kiếm chuyện với cậu nữa.

Khánh An tính rất hay, nhưng con nhỏ không ngờ rằng chờ đợi cả hai là mười mấy đứa du côn học đường chứ không phải dăm ba đứa như đã nghĩ trước đó.

Trong ký ức của người ủy thác, cô bé và Khánh An đã bị đánh một trận nhừ tử, nằm viện ngót nghét tuần lễ. Sau đó, vì không tìm ra được bất kỳ manh mối nào về nhóm học sinh kia, vụ này nhanh chóng bị chìm xuồng.

Minh Nguyệt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Từ nhỏ Khánh An đã sống xa bố mẹ, tính cách mạnh mẽ ương bướng, thích làm theo ý mình, cho nên nhiều lần kéo người ủy thác vào rắc rối. Nhưng Anh Thư chưa bao giờ trách móc bạn, chỉ xem đó là kiếp nạn phải vượt qua để tiếp tục tiến lên phía trước.

Trở lại với thực tại, Minh Nguyệt đi được một lúc thì thấy bụng đói cồn cào. Cô quyết định mặc kệ tất cả, ăn trước rồi tính sau.

Minh Nguyệt tấp vào quán cơm ở cách chỗ cô đang đứng vài bước chân, chỉ lia lịa vào thực đơn rồi hăm hở cầm đũa chờ đợi.

Đừng nhìn người ủy thác chỉ có năm mươi nghìn ở trong túi mà khinh khi, toàn bộ tiền bạc của cô bé đều nằm ở ví điện tử, đủ cho cô ăn uống no say.

Mười phút sau cơm canh nóng hổi dọn lên. Minh Nguyệt húp hết chén canh rồi bắt đầu động đũa, ăn đến hai mắt híp lại vì sung sướng.

- Thiết nghĩ cô nên ăn ít lại để giảm cân. - Hệ thống cảm thấy nó cần phải lên tiếng nhắc nhở cộng sự của mình khi thấy người này vừa kêu thêm một đĩa cơm cùng bát thịt kho hột vịt.

Minh Nguyệt vừa ăn uống một cách ngon lành vừa đáp lại hệ thống:

- Mấy năm rồi tôi mới lại được ăn một bữa ăn đúng nghĩa, đừng cản tôi thưởng thức mỹ vị.

Lúc trước ở trong cơ thể nhân tạo, dù vẫn ăn uống như người bình thường nhưng Minh Nguyệt lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Bây giờ dù có là ai cũng không thể ngăn cản cô tìm về với lẽ sống của mình.

Ăn uống no nê, thấy mới năm giờ chiều, Minh Nguyệt quyết định bắt xe buýt quay trở lại trường học để lấy xe đạp.

Nhìn xe đạp nằm lăn lóc trên đất, hai bánh xẹp lép, Minh Nguyệt thầm mắng đứa nào thất đức, dám phá hư xe của cô.

Dắt bộ được năm phút thì Minh Nguyệt nhìn thấy ở ven đường có một tiệm sửa xe. Cũng may xe của cô chỉ bị tuột xích và bị xì bánh xe, loáng một cái đã sửa xong.

Minh Nguyệt leo lên yên, lóng nga lóng ngóng đạp về nhà.

Hệ thống lại nhảy ra châm chọc:

- Đừng nói với tôi là cô không biết chạy xe đạp nha?

Minh Nguyệt đang tập trung điều khiển xe đạp theo trí nhớ của người ủy thác, không rảnh trả lời hệ thống. Đến khi đã quen với việc đạp xe, cô mới bắt đầu tán dóc với nó:

- Cậu đừng cười tôi. Cười người hôm trước, hôm sau người cười. Ai mà không có khuyết điểm, ai mà chẳng có lúc phạm phải sai lầm. Đừng để tôi phát hiện ra điểm yếu của cậu, tôi sẽ cười cho cậu ngóc đầu dậy không nổi luôn. Chờ đấy.

Hệ thống cười giả lả:

- Tôi nào có cười cợt gì cô. Tôi đang động viên cô mà. Cố lên.

Nói xong hệ thống cụp đuôi chuồn thẳng. Nó phải thật cẩn thận, không được để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Minh Nguyệt vừa đạp xe vừa ngắm phố xá. Thấy bụng đã tiêu bớt cơm, cô tấp vào quán hột vịt lộn ăn thêm một đĩa cút lộn xào me và hai cái trứng gà nướng. Vừa ăn cô vừa ngắm dòng người tấp nập qua lại, cảm giác bản thân đang sống thật sự rất kỳ diệu.

Mãi la cà quán xá, tám giờ tối Minh Nguyệt mới về tới nhà.