Chương 13: Nữ sinh tai tiếng (7)

Bữa trưa trôi qua không mấy vui vẻ.

Mặc dù đoạn clip kia đã bị gỡ xuống, vẫn có rất nhiều học sinh xem được và lưu về điện thoại.

Minh Nguyệt có cảm giác mình đã nổi tiếng khắp toàn trường rồi.

Giờ đây không ai là không biết cô, đặt cho cô cả tá biệt danh “thân thương”. Nhiều đứa thậm chí chẳng kiêng nể ai, công khai chỉ trích Minh Nguyệt trước mặt toàn bộ học sinh đang có mặt ở nhà ăn.

Khánh An giận lắm, toan đứng lên cãi tay đôi với mấy đứa đấy nhưng bị Minh Nguyệt ngăn lại, cô lắc đầu ra hiệu cho bạn hãy bình tĩnh:

- Đừng quan tâm tới bọn họ. Tụi mình ăn nhanh rồi mau rời khỏi đây.

Khánh An dằn cơn giận xuống, cúi mặt nhìn khay cơm đầy ắp của mình, không nói không rằng xúc từng muỗng lớn cho vô miệng.

Thấy chửi mỏi mồm mà hai người Minh Nguyệt với Khánh An vẫn cắm đầu ăn, không tỏ vẻ gì là có quan tâm tới mấy lời mắng nhiếc của mình, đám học sinh xấu tính cực kỳ không vui, nhất là khi tụi nó bị những đứa hóng chuyện nhìn lại bằng ánh mắt châm chọc.

Trong nhóm tới kiếm chuyện với Minh Nguyệt có một nam sinh vóc người cao ráo, tóc nhuộm vàng hoe, đeo khuyên tai một bên, ăn mặc tuỳ tiện, không thắt cà vạt, không bỏ áo vô quần, vừa nhìn liền biết là thành phần cá biệt trong trường.

Thấy Minh Nguyệt dù bị chửi vẫn điềm tĩnh ăn, nam sinh tỏ vẻ không vui, bỗng cậu ta đập bàn hét lớn:

- Mẹ nó! Không thể tin được là tao phải ngồi ở đây ăn chung đồ ăn với hai con heo nái này.

Học sinh ở trong nhà ăn đồng loạt bị câu nói của nam sinh làm cho sững sờ. Nhưng đấy chưa phải là tất cả. Nam sinh không biết lấy từ đâu ra một tô cám heo, khoan thai đi đến chỗ Minh Nguyệt, vừa đi cậu ta vừa thốt ra những lời rất khó nghe:

- Đã là heo thì chỉ nên ăn cám mà thôi. Tụi bây thấy tao nói có đúng không?

- Đúng vậy. Đúng vậy.

Đám bạn đi theo vỗ tay cười vang, trả lời rất đồng lòng.

Minh Nguyệt giơ tay ngăn cản Khánh An đang muốn đứng dậy ăn thua đủ, cùng lúc đó Thanh Lâm, người luôn im lặng từ nãy tới giờ, lại đột nhiên đứng dậy, hai ba bước đi tới trước mặt nam sinh kia, lạnh lùng nói:

- Mày nên rời khỏi đây trước khi tao nổi nóng. Anh Thư là bạn của tao.

Ồ!

Toàn bộ học sinh đang có mặt trong nhà ăn lúc đó đều kêu lên với vẻ kích động.

Hot boy lớp 11A1 công khai bảo vệ bạn gái trước toàn trường. Không đúng! Con nhỏ xấu xí đó vậy mà lại có bạn trai là hot boy sao?

Không đời nào!

Rất nhiều nữ sinh không tin vào tai mình, bọn họ thà tin Anh Thư là heo đội lốt người còn hơn tin Hoàng Thanh Lâm thích Anh Thư.

Nam sinh kia cũng bị câu nói của Thanh Lâm làm cho bất ngờ, sau đó cười phá lên:

- Gu mày mặn dữ vậy sao? Bộ nhà mày không cho mày ăn muối hả?

- Tốt nhất là mày nên rời khỏi đây. - Thanh Lâm lặp lại câu nói khi nãy.

Nam sinh giơ tay đẩy Thanh Lâm sang một bên, hung hăng nói:

- Tránh cái con mẹ mày. Tụi bay, giữ thằng này lại, lát tao xử nó sau.

Nam sinh vừa ra lệnh, tức thì có bốn nam sinh khác tiến lên tóm lấy Thanh Lâm, khiến cậu ta buộc phải đáp trả nếu không muốn bị khoá chặt tay chân.

Nhà ăn xảy ra đánh nhau, nhưng không giống như diễn biến thường thấy trong các vụ đánh nhau khác, trừ những đứa cùng nhóm với nam sinh là giơ điện thoại lên quay phim, không một ai tỏ ra quan tâm, vẫn ăn uống thản nhiên như bình thường.

Minh Nguyệt nhìn khắp nhà ăn, thấy không một nhân viên cấp dưỡng nào có ý định ra mặt ngăn cản nam sinh kia. Xem ra thằng này phách lối như vậy là do có ô dù rất lớn chống lưng cho đây mà.

Dựa theo ký ức của người ủy thác, Minh Nguyệt biết nam sinh này là ai. Đỗ Quốc Thiên, thuộc khối 11, tự xưng là em trai của trùm trường, coi trời bằng vung, nghe đồn là con cháu của một quan chức nào đó trong Sở Giáo dục. Tên này thích Ngọc Hân, cả trường ai cũng biết, chính là tình địch nặng ký nhất của Trịnh Hoài Phong.

Lúc này Minh Nguyệt đã ăn xong, thấy tên Thiên cầm tô cám heo đi tới gần mình thì cảnh giác nhìn cậu ta, nhưng vẫn không rời khỏi chỗ ngồi.

Đỗ Quốc Thiên đặt mạnh tô cám heo xuống bàn, khinh bỉ nói:

- Đây mới là thứ mà mày nên ăn.

Vừa dứt lời Quốc Thiên vươn tay về phía Minh Nguyệt, không cần nói cũng biết cậu ta muốn làm gì.

Minh Nguyệt phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, thuận tay cầm tô cám heo đó lên, mạnh mẽ úp thẳng vào ngay giữa mặt tên Thiên. Cậu ta giơ tay toan tóm lấy cánh tay Minh Nguyệt nhưng một lần nữa vồ hụt vào trong không khí. Cái tô nhựa rớt xuống đất, hỗn hợp màu vàng nhầy nhụa nhớp nháp văng ra tung toé. Học sinh ngồi gần đó đồng loạt kêu ré lên, mạnh đứa nào đứa nấy cầm khay cơm của mình chạy ra xa.

Cám heo ngập miệng, dính lên cả mắt, mũi khiến tên Thiên bị sặc. Cậu ta ho lên mấy cái, quờ quạng giơ tay lên vuốt mặt lia lịa.

Minh Nguyệt nào có buông tha dễ dàng như vậy. Cô dùng sức đá mạnh vào ống quyển của tên Thiên, khiến cậu ta mất đà ngã cắm mặt xuống đất, cả người dính đầy cám heo.

Mấy đứa muốn chạy tới giúp sức cho Đỗ Quốc Thiên đều bị Thanh Lâm đánh cho nằm đo sàn.

Minh Nguyệt phủi phủi tay, thong thả nói:

- Bị một con heo đánh bại, mày là thứ chẳng bằng heo.

Hệ thống nghe vậy liền cất giọng cười cợt:

- Cô tự nhận mình là heo sao? Hahaha, mắc cười chết tôi rồi.

Minh Nguyệt: “...”

Đồ hệ thống chết tiệt! Nhưng mà nó nói cũng có lý.

Minh Nguyệt ngẫm nghĩ giây lát, sau đó hắng giọng sửa lại:

- Dĩ nhiên ở đây chẳng có con heo nào cả, chỉ có người thắng cuộc là tao, và kẻ bại trận, là mày đó, Đỗ Quốc Thiên à.

- Cô ngông nghênh như vậy, không sợ bị trả thù sao? - Hệ thống lo lắng hỏi.

Nó sợ nhỡ cộng sự của nó bị đánh chết thì nó biết làm sao đây?

Minh Nguyệt không nghĩ nhiều như hệ thống, ghét bỏ nói:

- Trước sau gì bọn nó chẳng tới kiếm chuyện với tôi. Xem như luyện tập trước để tới lúc đó đỡ bỡ ngỡ.

Hệ thống nghe xong thì không nói gì, trực tiếp offline. Cộng sự của nó tự tin như vậy, việc gì nó phải sợ.