Minh Nguyệt không cảm xúc nhìn Ngọc Hân ngã xuống đất một cách điệu nghệ.
Cô Trà My phản ứng rất nhanh, chạy tới kiểm tra tình hình của Ngọc Hân, sau đó giao cho lớp trưởng quản lý lớp rồi nhờ một nam sinh vóc người to lớn khoẻ mạnh cùng mình cõng Ngọc Hân xuống Phòng Y tế.
Khánh An nhìn cảnh Ngọc Hân tóc tai rũ rượi nằm bất tỉnh trên lưng nam sinh bằng ánh mắt ra chiều hả hê lắm. Đợi cô giáo mang người rời khỏi lớp, con nhỏ quay sang nói với Minh Nguyệt bằng giọng vui sướng:
- Đúng là quả báo nhãn tiền mà. Đáng đời nó lắm.
Minh Nguyệt chỉ cười lấy lệ chứ không đáp lại. Ngọc Hân bất tỉnh không có lợi cũng chẳng gây hại gì tới cô, đó là chưa kể ai mà biết cô ta xỉu thật hay chỉ đang giả vờ để chữa ngượng vì không thể giải được câu bài tập toán mà cô Trà My giao.
Ngọc Hân vốn được biết tới là học sinh giỏi nhất lớp, điểm trung bình các môn lúc nào cũng trên chín. Ấy vậy mà bữa nay cô học sinh giỏi nhất lớp ấy lại chẳng thể giải được bài toán nằm trong mớ bài tập về nhà mà cô giáo đã giao làm vào tiết học trước. Thật mỉa mai làm sao.
Mười lăm phút sau cô Trà My trở lại lớp học, cô trấn an cả lớp bằng tin tức tốt:
- Ngọc Hân không sao, em ấy đã tỉnh và đang nằm nghỉ ở phòng y tế. Em ấy sẽ quay trở lại lớp học vào đầu giờ chiều. Các em không cần quá lo lắng.
Mấy đứa chơi thân với Ngọc Hân nghe vậy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, gương mặt từ lo lắng chuyển sang mừng rỡ.
Minh Nguyệt không thèm để ý đến mấy đứa đó nữa mà tập trung nghe giảng, cố gắng ghi nhớ cách giải từng dạng bài tập. Những kiến thức này Minh Nguyệt đều từng học qua, vì vậy cô tiếp thu rất nhanh. Nói gì thì nói, kiếp trước cô cũng từng là học sinh ưu tú, nền tảng vững chắc. Dù đã lâu không động vào sách vở, Minh Nguyệt vẫn tự tin vào sức học của mình, chắc chắn kỳ thi sắp tới cô sẽ vươn lên thứ hạng cao hơn.
Hai tiết Toán nhanh chóng trôi qua. Khi tiếng trống báo hiệu giờ nghỉ giải lao mười lăm phút vang lên, Khánh An vội vã gấp tập sách lại, lôi từ trong ngăn bàn ra hai bịch bánh tráng phơi sương, đưa cho Minh Nguyệt một bịch, nói:
- Của cậu nè. Gấp đôi sa tế đó, đảm bảo không cay không lấy tiền.
Minh Nguyệt nhìn bịch sa tế đỏ lòm toàn ớt là ớt, miệng nuốt nước miếng đánh ực, không phải vì thèm mà là vì sợ. Cô không thích ăn cay! Lúc bấy giờ Minh Nguyệt mới nhớ ra người ủy thác rất thích ăn cay, càng cay càng vui. Thôi xong cô rồi!
Nội tâm Minh Nguyệt dậy sóng nhưng ngoài mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cầm bịch bánh tráng nhét vào cặp táp, sau đó mở tập Toán ra, dự định tranh thủ thời gian giải lao ít ỏi này để giải quyết cho xong bài tập cô Trà My giao.
- Cậu có thể hướng dẫn cho tôi cách làm bài toán này được không?
Chưa kịp đọc xong đề Toán thì có ai đó đặt quyển tập to đùng xuống trước mặt Minh Nguyệt, một giọng nói mang theo hương vị nam tính vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, hoá ra là cậu bạn cô đã gặp lúc ăn sáng ở căn tin trường.
Hoàng Thanh Lâm, hot boy của lớp, đẹp trai nhưng ít nói, tính tình khó gần nên không có nhiều bạn bè, đi học thì bữa đực bữa cái, không ai hiểu vì sao đến bây giờ cậu ta vẫn còn trụ nổi trong lớp 11A1 này.
Cơ mà lạ à nha. Theo trí nhớ của Minh Nguyệt, người ủy thác không thật sự có biểu hiện xuất sắc trong bất kỳ môn học nào, cũng rất ít khi nói chuyện với Thanh Lâm, thậm chí còn tránh tiếp xúc với cậu ta vì sợ sự lạnh lùng, khó gần của cậu ta. Hai người họ tuy học chung lớp nhưng không thân thiết, không có lý do gì để Thanh Lâm chủ động tìm cô để hỏi bài.
Tạm gác sự hoài nghi sang một bên, Minh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi xuống đọc đề toán mà Thanh Lâm chỉ. Đây là dạng bài tập nâng cao nhưng không quá khó, người ủy thác từng làm qua dạng đề này nên cô vừa nhìn liền biết phương pháp giải, vì thế cô gật đầu đáp:
- Bài này không khó, chỉ cần biết nhìn dạng là giải được ngay.
Nói xong Minh Nguyệt quay sang Khánh An đang ngồi hí hoáy vẽ vời ở kế bên, hỏi:
- An, có muốn nghe không? Dạng này sắp tới có thể sẽ ra trong đề kiểm tra đó.
Khánh An không ngẩng đầu lên, xua tay đáp:
- Tha cho tớ đi. Hai tiết Toán là quá đủ cho bữa nay rồi, để yên cho tớ làm việc.
Minh Nguyệt không ép bạn. Vẽ tranh theo yêu cầu là phương pháp kiếm tiền Khánh An theo đuổi từ hồi còn học cấp 2 tới giờ. Mỗi bức vẽ chỉ có giá từ 50 đến 200 nghìn đồng, chẳng bõ bèn gì so với công sức đã bỏ ra. Nhưng biết làm sao được, Khánh An luôn trong tình trạng thiếu tiền vì bị kiểm soát gắt gao trong chi tiêu, chỉ có thể dùng cách này để kiếm thêm. Khánh An cần tiền để phục vụ đam mê vẽ vời của mình, mà không hiểu sao càng vẽ nhỏ càng nghèo.
Tạm gác chuyện của Khánh An qua một bên, có lẽ Thanh Lâm thấy nếu cứ đứng như vầy thì thật bất tiện nên đề nghị:
- Cậu xuống chỗ tôi ngồi giảng bài cho tôi nhé.
Minh Nguyệt gật đầu, cũng không thể bắt một người cao mét tám cứ đứng khom lưng nhìn xuống bàn mãi được.
Cô giảng giải chi tiết cách làm, người bên cạnh nghe cũng rất chăm chú, thậm chí còn ghi lại cách nhận biết những dạng đề tương tự và cách bấm máy tính nhanh. Bộ dáng chăm chú của Thanh Lâm khác hẳn ký ức Minh Nguyệt thừa hưởng được từ người ủy thác.
Trong trí nhớ của Anh Thư, Thanh Lâm là một học sinh ít nói, cá biệt, còn về phần cá biệt như thế nào thì người ủy thác cũng không biết, chỉ nghe bạn bè xung quanh rỉ tai nhau như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc tiếng chuông vang lên Minh Nguyệt cũng vừa khéo giảng xong. Lúc cô đứng dậy chuẩn bị về chỗ, Thanh Lâm nhìn cô, khóe miệng giương lên một nụ cười:
- Cảm ơn Anh Thư.
- Không có gì. - Minh Nguyệt cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Trở về chỗ ngồi của mình, Minh Nguyệt chống cằm suy nghĩ về hành động của Thanh Lâm lúc nãy.
Thành tích học tập của người ủy thác không quá xuất sắc, theo lý mà nói, nếu Thanh Lâm muốn hỏi bài thì có thể tìm người khác giỏi hơn. Vả lại tại sao cậu ta không tìm bạn học nam mà lại tới tìm cô? Thật khó hiểu.
Bỗng trong đầu Minh Nguyệt nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ cậu ta thích người ủy thác? Thế nhưng Minh Nguyệt lục lọi ký ức một hồi lâu mà vẫn không thể nhớ ra chút manh mối nào về chuyện này.
Tiếng cô giáo vang lên ở cửa lớp ngắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Nguyệt. Cô nhanh chóng ổn định cảm xúc, cất tập Toán vào hộc bàn, nhìn lên bảng tập trung nghe giảng.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Tiếng chuông vừa vang lên là Khánh An lập tức gấp sách vở lại, lấy bóp tiền ra nhét vào túi quần rồi kéo Minh Nguyệt đứng dậy, háo hức nói:
- Ăn trưa thôi. Tớ đói bụng quá trời quá đất rồi nè. Ăn xong làm ly trà sữa rồi đi ngủ là đẹp.
Minh Nguyệt: “...” Cô hết biết nói gì luôn.
Trên đường xuống nhà ăn, Khánh An thấy Thanh Lâm đi một mình nên rủ cậu ta nhập bọn, miệng ríu ra ríu rít nói:
- Ngày nào cũng thấy cậu lủi thủi có một mình, nếu cậu không chê thì đi chung với tụi này cho vui nha.
Thanh Lâm không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, bộ dáng lạnh lùng xa cách. Khánh An không để ý, thấy cậu ta gật đầu liền vui vẻ kéo cậu ta vào giữa, mặc cho Minh Nguyệt lườm nguýt.
Thực đơn buổi trưa khá đa dạng, gồm có hai món mặn, hai món tinh bột, hai món rau củ và trái cây tráng miệng, mỗi món đều có ghi lượng calo nạp vào là bao nhiêu để học sinh tính toán và lựa chọn khẩu phần ăn phù hợp với nhu cầu dinh dưỡng của bản thân.
Minh Nguyệt nhìn bảng điện tử hiển thị thực đơn hôm nay trong giây lát rồi cùng với Khánh An và Thanh Lâm cầm khay đi xếp hàng lấy thức ăn.
Minh Nguyệt chọn bún gạo xào với thịt heo và rau củ, canh chua bông điên điển, rau thập cẩm luộc ăn kèm sốt kho quẹt và cuối cùng là một trái chuối để ăn tráng miệng.
Chờ cả ba đều có thức ăn thì nhà ăn cũng đông nghẹt học sinh xuống ăn trưa.