Chương 11: Nữ sinh tai tiếng (5)

Giờ ra chơi, Minh Nguyệt và Khánh An bất ngờ bị gọi lên phòng giám thị, không cần nói cũng biết là vì chuyện gì.

Cô Bích Ngọc, giáo viên chủ nhiệm của Minh Nguyệt, cũng có mặt ở đó. Ngồi bên cạnh cô là thầy Hưng, Phó Hiệu trưởng nhà trường, cô Duyên, Bí thư Đoàn trường và thầy Giang, Phó Trưởng ban nề nếp.

Đối diện với ánh mắt hình sự của bốn thầy cô ở trước mặt, Minh Nguyệt không hề nao núng, lễ phép cúi chào từng người, bắt đầu từ thầy Hưng. Khánh An thấy bạn làm vậy cũng rụt rè làm theo.

Thầy Hưng không hề vòng vo mà vào thẳng vấn đề, hỏi:

- Hai em có biết vì sao hôm nay hai em có mặt ở đây không?

Minh Nguyệt lễ phép đáp:

- Thưa thầy, con không biết.

Thầy mở đoạn clip ở trên iPad, quay màn hình về phía Minh Nguyệt và Khánh An. Đoạn clip đầu tiên dài hai mươi giây, ghi lại cảnh Minh Nguyệt đánh ngất xỉu một nam sinh. Đoạn clip thứ hai dài mười lăm giây, quay lại cảnh Khánh An đang ra sức cào cấu vào mặt, vào tay của hai nữ sinh.

Sau khi phát hết hai đoạn clip, thầy Hưng thu nhỏ màn hình trình chiếu, mở lên một trang khác. Thầy nghiêm nghị nói:

- Tổng cộng có năm đoạn video clip quay lại cảnh hai em gây thương tích cho nhiều học sinh thuộc lớp 11D6 và 11D7. Các em có biết hành động của các em nguy hiểm và gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?

Đối diện với những lời chất vấn của thầy Hưng, Minh Nguyệt không hề nao núng, điềm tĩnh lấy ra một chiếc USB đưa cho thầy, nói:

- Thưa thầy, những đoạn clip cắt đầu bỏ đuôi đó không nói lên được điều gì. Bên trong USB này có chứa đoạn phim gốc, chưa bị xử lý âm thanh và hình ảnh. Mong các thầy cô xem xét và đánh giá lại vấn đề.

Thầy Hưng nhìn Minh Nguyệt với vẻ nửa tin nửa ngờ. Thầy đưa USB cho thầy Giang, người đang ngồi gần máy vi tính nhất. Bên trong USB lưu trữ mười ba đoạn clip có độ dài khác nhau, ngắn nhất là mười phút, dài nhất là bốn mươi phút.

Thầy Giang mở đoạn clip dài bốn mươi phút lên để các thầy cô khác cùng xem, tức thì lọt vào tai mọi người là tiếng mắng chửi, rủa xả của đám du côn lớp 11D6 và 11D7. Hình ảnh rõ ràng, âm thanh chân thực và sống động, sắc mặt thầy Hưng càng lúc càng trở nên khó coi.

Năm phút sau thầy Hưng ra hiệu cho thầy Giang sao chép thông tin bên trong USB vào máy tính của nhà trường.

Minh Nguyệt để ý thấy ánh mắt thầy khi nhìn cô và Khánh An không còn nghiêm khắc như lúc nãy nữa.

Thầy Hưng trả USB lại cho Minh Nguyệt, hỏi:

- Tại sao hai em có mặt ở đó?

Minh Nguyệt và Khánh An thay phiên nhau kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự tình lần này. Nghe xong, thầy Giang hỏi:

- Tại sao hai em không báo cáo chuyện này cho cô giáo chủ nhiệm hoặc thầy để thầy cô giúp hai em tìm hướng giải quyết mà lại tự mình đi tới đó? Các em có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?

Minh Nguyệt và Khánh An không hẹn mà cùng nhau cúi đầu. Khánh An lí nhí đáp:

- Em không nghĩ là tụi nó lại đông tới vậy, càng không ngờ được là tụi nó dám mang theo vũ khí.

Cô Duyên nheo mắt hỏi:

- Nếu không đông thì em định làm gì?

Khánh An vội bào chữa cho mình:

- Dạ, nếu không đông thì em định cùng với Thư giành lại cặp táp rồi bỏ chạy. Chứ tụi em yếu đuối thế này, sao đánh lại ai? Cô đừng thấy em trên clip hung dữ mà hiểu lầm em nha. Lúc đó em bị đánh đau, lại thấy Thư bị đánh sưng mắt nên em mới phát khùng lên như vậy thôi.

Lúc bấy giờ cô Ngọc mới lên tiếng, giọng nghe như đang trách móc:

- Chuyện nghiêm trọng như vầy đáng lẽ hai em phải thông báo cho cô, sao lại âm thầm tự mình giải quyết? Bây giờ lớn chuyện, các em đã thấy hậu quả do hành động nông nổi của các em gây ra chưa?

Từ ký ức của người ủy thác, Minh Nguyệt không có ấn tượng tốt với cô giáo chủ nhiệm tên là Bích Ngọc này.

Nhiều lần Anh Thư tìm tới cô chủ nhiệm với mong muốn có người lắng nghe mình nhưng đều bị ngó lơ, hoặc nếu có để ý tới thì cũng chỉ là những lời động viên qua loa lấy lệ.

Minh Nguyệt hoàn toàn không có thiện cảm với cô Ngọc, càng không có hứng thú trả treo với những lời trách móc ngầm của cô giáo.

Thấy Minh Nguyệt im lặng cúi đầu, cô Ngọc định nói thêm mấy câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô Duyên nhanh nhẹn chạy đi nghe điện thoại, không biết bên kia nói gì mà cô quay sang hỏi thầy Hưng:

- Người giám hộ và luật sư của em Nguyễn Lý Khánh An muốn gặp thầy để trao đổi gì đó. Không biết ý thầy thế nào?

Thầy Hưng đáp:

- Cô nói bảo vệ dẫn bọn họ lên đi.

Đoạn thầy nói với Minh Nguyệt và Khánh An:

- Hai em về lớp trước đi, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới việc học.

Minh Nguyệt và Khánh An cúi đầu chào bốn thầy cô rồi rối rít rời khỏi phòng giám thị.

Đợi đi được đủ xa, Khánh An lập tức quay sang Minh Nguyệt hỏi:

- Cậu đã cho các thầy cô xem cái gì mà thái độ của bọn họ thay đổi hẳn vậy?

Lúc phát đoạn clip Khánh An chỉ nghe được âm thanh loáng thoáng, cho nên không rõ đó là clip gì, chỉ đoán có liên quan tới vụ đánh nhau hồi hôm qua.

Minh Nguyệt trả lời bạn:

- Tớ cho thầy cô xem đoạn clip quay lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Khánh An ngạc nhiên hỏi:

- Cậu lấy đoạn clip đó từ đâu?

Minh Nguyệt thản nhiên đáp:

- Dĩ nhiên là tớ lấy từ điện thoại của đám du côn đó rồi. Tối qua tớ đã nhờ người hack vào điện thoại chúng nó, tốn mớ điểm, à không, mớ tiền cho chuyện này đấy.

Cùng lúc đó tiếng hệ thống vang lên bên trong đầu Minh Nguyệt:

- Tôi chỉ lấy của cô có 250 điểm kinh nghiệm, sao cô cứ kêu ca mãi vậy? Nếu không có tôi, để coi cô đi đâu nhờ người ta làm chuyện này mà không tốn tiền.

Giọng điệu chảnh choẹ của hệ thống khiến Minh Nguyệt tức muốn lộn ruột, nhưng cô cũng biết nó nói không sai. Thay vì đôi co với nó, cô lặng lẽ bấm nút im lặng, trực tiếp khoá mõm nó lại.

Hệ thống: “???”

Tức chết hệ thống mà!

Khánh An không hề nghi ngờ câu trả lời của Minh Nguyệt, giơ ngón cái với cô, thán phục nói:

- Cậu là số một. Nói đi, cậu đã thuê hacker với giá bao nhiêu, tớ sẽ trả một nửa.

Minh Nguyệt tùy tiện nói ra một mức giá mà cô cho là phù hợp:

- Một trăm đô-la cho mỗi lần tấn công, tớ đã nhờ họ tấn công vào điện thoại của năm đứa. Tổng là năm trăm đô-la.

Khánh An reo lên với vẻ kinh ngạc:

- Rẻ vậy sao? Hôm qua tớ hỏi chị Thanh, chị ấy bảo muốn nhờ hacker tấn công điện thoại cá nhân, giá thấp nhất là một nghìn đô-la. Mà đó phải là điện thoại Android à nha. Nếu đối phương sử dụng điện thoại iPhone thì chi phí cao hơn gấp nhiều lần.

Minh Nguyệt đâu biết giá cả thị trường thế nào, cô chỉ nói bậy nói bạ ra một con số mà thôi. Nghe Khánh An nói như vậy, Minh Nguyệt ngớ người, vội lấp liếm:

- Người tớ thuê nói họ mới vào nghề, là dân tập sự nên lấy giá cả phải chăng, chủ yếu luyện tay nghề mà thôi.

Khánh An gật gù, không hề nghi ngờ gì với câu trả lời của Minh Nguyệt, nói:

- Cậu nhớ lưu lại cách thức liên lạc với người đó, biết đâu sau này cần.

Minh Nguyệt gật đầu lấy lệ, thầm mong Khánh An mau quên chuyện này. Nếu không, cô không biết đào đâu ra hacker cho nhỏ bạn khi nhỏ cần tới.

Khi cả hai bước vào lớp thì tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên. Khánh An kêu to với vẻ tiếc nuối:

- Ôi trời! Tớ còn chưa kịp ăn bịch bánh tráng mua hồi sáng sớm.

Minh Nguyệt nói:

- Một lát nghỉ giải lao mười phút cậu ăn cũng còn kịp mà.

Khánh An đang định đáp lại thì Ngọc Hân đi tới chắn trước mặt hai đứa. Cô ta giả vờ quan tâm hỏi:

- Anh Thư, chị nghe nói em bị kêu lên phòng giám thị, có chuyện gì không em?

Giọng nói của Ngọc Hân không lớn cũng không nhỏ, đủ để cả lớp đều nghe thấy.

Đối diện với những ánh mắt châm chọc hướng về phía mình, Minh Nguyệt thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra, kéo Khánh An đi về chỗ ngồi.

Ngọc Hân đi theo Minh Nguyệt, giọng nghe như nỉ non:

- Sao em lại không để ý tới chị? Chị đã làm gì sai? Nếu em có chỗ nào không hài lòng với chị thì cứ nói thẳng, đừng im lặng với chị như vậy.

Một nữ sinh thấy thế chạy lại kéo Ngọc Hân sang một bên, lớn tiếng nói:

- Hân, cậu đừng hạ mình với loại người như vậy. Không đáng đâu.

Suýt chút nữa thì Minh Nguyệt cười lớn. Cô chưa kịp đáp trả thì Khánh An ở bên cạnh đã lớn tiếng hỏi nữ sinh kia:

- Thu Thủy, mày nói “loại người như vậy” là như thế nào? Mày ngứa đòn lắm rồi phải không?

Ngọc Hân vội kéo Thu Thủy về chỗ, rơm rớm nước mắt nói:

- Thôi bỏ đi Thủy. Trong chuyện này mình là người sai trước. Đáng lẽ mình không nên tới hỏi thăm em ấy như vậy. Là mình đã quá sỗ sàng, không để ý tới cảm xúc của em Thư.

Dù Ngọc Hân đã hạ thấp giọng nhưng Khánh An vẫn nghe thấy rất rõ, lập tức nói với theo:

- Mày tự biết điều như thế là tốt đấy. Lần sau đừng tới kiếm chuyện với Anh Thư nữa, không thì tao đánh cho bờm đầu.

Một nam sinh ở gần đó thấy Khánh An hung hăng hăm doạ Ngọc Hân thì bất mãn đập bàn cảnh cáo:

- An! Mày thật quá đáng. Mày mà dám làm gì Ngọc Hân thì mày chết với tao.

Khánh An không hề sợ hãi, hất hàm đáp lại:

- Tao tò mò muốn biết mày sẽ làm thế nào để tao chết với mày.

Ở đâu đó trong lớp vang lên những lời khích bác:

- Đánh nhau đi. Đánh nhau đi.

Minh Nguyệt ấn Khánh An ngồi xuống, nghiêm nghị nói:

- An, cậu hãy bình tĩnh lại. Trống báo vào tiết đã vang lên, cô Trà My sẽ trừ điểm đứa nào chưa ổn định chỗ ngồi khi cô bước vào lớp.

Lời nói của Minh Nguyệt như hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở cả lớp tiết học kế tiếp là tiết học với cô giáo nghiêm khắc nhất trường, cô Trà My, giáo viên môn Toán.

Ở dãy bàn bên cạnh, Ngọc Hân thấy không có vụ đánh nhau nào xảy ra như dự kiến thì tức muốn chết, trong lòng không ngừng văng tục.

Chúng bạn ở xung quanh thấy cô ta lặng lẽ rơi nước mắt thì mỗi người một câu, xúm lại an ủi cô ta, đồng thời cho Minh Nguyệt và Khánh An vô số ánh mắt mang ý tứ trách móc, hăm doạ.

- Nhìn cái gì mà nhìn. - Khánh An quát lớn. - Nhìn tao cũng không làm cho con Hân bớt mít ướt được đâu.

Cùng lúc này cô Trà My bước vào lớp. Ánh mắt nghiêm nghị của cô quét qua những đứa đang đứng vây quanh Ngọc Hân.

Mười lăm phút sau, Ngọc Hân và đám bạn của cô ta lần lượt bị gọi lên bảng làm bài tập, không hẹn mà cùng nhau trở thành bạn bè thân thiết với tấm bảng đen.

Minh Nguyệt thấy Ngọc Hân đứng ôm bảng năm phút mà chưa giải xong đề toán, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Sau vài phút đứng im bất động, Ngọc Hân quay sang nhìn cô Trà My, thành khẩn nói:

- Thưa cô, em không biết làm.

Cô Trà My nheo mắt nhìn Ngọc Hân, ra hiệu cho cô ta về chỗ.

Ngọc Hân bỏ viên phấn vào hộp, bước chân có phần lảo đảo, sau đó ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.