Chương 14: Nữ sinh tai tiếng (8)

Minh Nguyệt đánh người xong thì kéo Khánh An rời khỏi nhà ăn, cô nói:

- Ăn trưa xong rồi, tới tiết mục uống trà sữa thôi.

Khánh An nhìn Đỗ Quốc Thiên bị đánh cho bờm đầu nằm trên sàn rồi lại nhìn sang Minh Nguyệt, tỏ ra do dự:

- Tụi mình bỏ đi như vậy có ổn không?

Minh Nguyệt nhướng mày, đáp:

- Có gì mà không ổn? Ăn no thì đi thôi. Hay cậu cũng muốn bón cám cho thằng đấy?

Vừa nói Minh Nguyệt vừa chỉ Đỗ Quốc Thiên và đám đàn em đang nằm lê lết trên sàn nhà, mình mẩy đầy cám heo nhớp nháp.

Khánh An vội xua tay, nói:

- Tớ đâu có ý đó. Tụi mình đi thôi.

Thật ra Khánh An cũng muốn đánh Đỗ Quốc Thiên, nhưng cô sợ sẽ làm cho tình hình ngày càng tồi tệ hơn.

Có Đỗ Quốc Thiên làm gương, không ai dám đứng ra cản đường Minh Nguyệt, ba người nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Trên đường đi ra cổng trường, Minh Nguyệt hỏi Khánh An:

- Lúc nãy tớ thấy cậu lấy điện thoại ra quay phim, có thể cho tớ xem không?

Khánh An lục túi quần lấy điện thoại đưa cho Minh Nguyệt, nói:

- Đây nè. Tớ quay để đề phòng có đứa dựng chuyện vu khống, hãm hại tụi mình như hôm qua.

Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại của Khánh An, xem sơ qua sau đó gửi đoạn clip vào email của mình, xong xuôi cô đưa trả điện thoại lại cho bạn, mỉm cười nói:

- Cảm ơn cậu. Thứ này sẽ có ích.

Khánh An cười híp mắt, nhìn Minh Nguyệt với vẻ mặt ngưỡng mộ:

- Lúc nãy cậu ngầu đét luôn.

Nói tới đây như chợt nhớ ra điều gì, Khánh An bổ sung:

- Cả Lâm nữa, hai cậu ai cũng ngầu.

Thanh Lâm lạnh lùng đáp:

- Tôi chỉ làm điều tôi cho là đúng mà thôi.

Đoạn cậu ta quay sang nhìn Minh Nguyệt, giọng điệu trở nên ân cần:

- Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

Minh Nguyệt phớt lờ nụ cười đầy ẩn ý của Khánh An, trả lời lấy lệ:

- Không có. Cảm ơn cậu đã quan tâm.

Hừ! Nếu cậu ta thật sự thích người ủy thác, vậy thì Anh Thư đã không phải một mình đối diện với toàn bộ sóng gió trong cuộc đời, cuối cùng chết một cách tức tưởi ở nơi đất khách quê người như vậy.

Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy cái tên Hoàng Thanh Lâm này không đáng tin, chẳng biết cậu ta muốn làm gì, nhưng chắc chắn cậu ta tiếp cận cô là có lý do.

Minh Nguyệt còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe thiếu niên đi bên cạnh thốt ra một câu khiến cô nổi da gà:

- Nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi. Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ cậu.

Thấy Khánh An che miệng cười trộm, Minh Nguyệt chỉ biết lắc đầu. Cô suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói:

- Cảm ơn cậu.

Bởi vì không nhìn thẳng vào mặt Thanh Lâm, Minh Nguyệt không hề biết rằng lúc nghe cô nói câu này, nét dịu dàng trên gương mặt của thiếu niên biến mất. Cậu ta khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.

Ra tới cổng trường, Minh Nguyệt nói:

- Tớ đang giảm cân, cho tớ hồng trà size S, không thêm trân châu.

Khánh An lấy điện thoại ra, hỏi Thanh Lâm:

- Còn Lâm, cậu uống gì? Tớ có menu nè. Bữa nay để tớ bao.

Vừa nói Khánh An vừa đưa điện thoại cho Thanh Lâm để cậu ta lựa đồ uống.

Thanh Lâm không thèm xem kỹ thực đơn có gì, nói luôn:

- Cho tôi giống Thư.

Khánh An nhìn Thanh Lâm, cười tủm tỉm lấy lại điện thoại, bấm số gọi cho tiệm trà sữa quen ở gần đó, đặt ba ly trà sữa với một bịch bánh tráng trộn.

Cả ba đứng chờ mười phút thì nhân viên của quán giao trà sữa tới. Khánh An kéo hai bạn đi đến một chiếc ghế đá có bóng râm, vừa ăn bánh tráng trộn vừa uống trà sữa.

Đang ăn thì bỗng Minh Nguyệt như phát hiện ra điều gì, cô nói:

- Cậu không thích thì đừng có cố. Không nhai mà nuốt như thế rất có hại cho bao tử.

Thanh Lâm bị nói trúng tim đen thì giật mình, ngại ngùng gãi đầu:

- Không phải không thích, mà đây là lần đầu tiên tôi ăn thứ này.

Khánh An nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:

- Cậu chưa từng ăn bánh tráng trộn bao giờ hả? Bình thường đi học cậu ăn cái gì?

Thanh Lâm thành thật đáp:

- Ngoài cơm nhà và bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng ở bếp trường, tôi chưa từng ăn vặt hay hàng quán ven đường.

- Nhưng sáng nay cậu mới ăn bánh canh ở căn tin mà. - Khánh An hoài nghi hỏi.

Thanh Lâm điềm tĩnh trả lời:

- Sáng nay tôi dậy muộn nên không kịp chuẩn bị bữa sáng.

Khánh An ngạc nhiên, reo to:

- Cậu tự làm bữa sáng? Cậu biết làm bữa sáng? Không đúng, tại sao cậu lại tự mình làm bữa sáng? Bố mẹ cậu đâu? Người giúp việc đâu?

Thanh Lâm chậm rãi đáp:

- Bố mẹ tôi thường xuyên đi công tác ở nước ngoài nên tôi ở một mình. Tôi thích tự tay làm mọi thứ, không thích thuê người giúp việc.

Thấy hai nữ sinh vẫn tròn xoe mắt nhìn mình, Thanh Lâm khó hiểu hỏi:

- Sao vậy? Tôi khác người lắm hả?

Khánh An lắc đầu lia lịa. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô nàng khều ra một cái trứng cút nằm lẫn trong mớ bánh tráng, nói với Thanh Lâm:

- Cậu không khác người. Đó là do cậu không có lý do, cũng không có bạn để ăn cùng thôi. Cho cậu trứng cút nè. Mỗi người một cái, tớ với Thư ăn rồi. Ăn bánh tráng trộn mà không ăn được trứng cút tối về nhà sẽ mất ngủ đó.

- Cảm ơn.

Thanh Lâm nói rồi gắp trứng cút bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, ánh mắt lại lơ đễnh liếc sang nữ sinh ngồi ở bên cạnh.

Minh Nguyệt không quá chú ý đến câu chuyện của Thanh Lâm. Cô vừa dạo một vòng trên mạng xã hội, không thấy ai đăng gì trong group trường, có lẽ chuyện này đã bị ém xuống vì lý do nào đấy.

Trong ký ức của người ủy thác, đây không phải lần đầu tiên xảy ra đánh nhau ở nhà ăn, nhưng không có lần nào nạn nhân được bảo vệ.

“Bị con tôi đánh sao? Có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy.” Đó là những lời mà phụ huynh của mấy đứa chuyên đi bắt nạt bạn bè nói khi con họ bị khiếu nại có hành vi bạo lực.

Học sinh của ngôi trường này đa phần đều là con nhà giàu, số ít là học sinh nghèo hiếu học được cấp học bổng toàn phần. Đối tượng bị bắt nạt chủ yếu ở đây là những học sinh có sự khác biệt về ngoại hình, tính cách, không phân biệt giàu nghèo. Nhà bạn giàu thì có người khác giàu hơn bạn, nếu tiền bạc của bố mẹ không đủ nhiều, quyền lực không đủ mạnh, không có gì đảm bảo bạn sẽ được an toàn ở bên trong ngôi trường này.

Nhóm bắt nạt được dẫn đầu bởi Đỗ Quốc Thiên, gồm nhiều nam sinh và nữ sinh thuộc cả ba khối. Người ủy thác từng bị nhóm này lấy ra làm trò cười vài lần, tuy chưa từng bị đánh đau nhưng tinh thần lại bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Sau khi giải quyết xong bữa phụ, Minh Nguyệt và Khánh An quyết định trốn ngủ xuống căn tin chơi. Thanh Lâm không có việc gì làm nên cũng đi theo. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, chưa kịp tới nơi thì loa trường bỗng kêu vang, cái tên Triệu Anh Thư và Hoàng Thanh Lâm được xướng lên tới những ba lần.

Minh Nguyệt và Thanh Lâm chia tay Khánh An, cả hai không ai nói với ai câu nào, cứ thế mà thong thả đi tới phòng giám thị.

Đây là lần thứ hai trong ngày Minh Nguyệt tới chỗ này, đối diện cô là gương mặt quen thuộc của thầy Hưng - Phó Hiệu trưởng và cô giáo chủ nhiệm Bích Ngọc.

Như cũ, thầy Hưng là người lên tiếng trước:

- Chắc các em cũng biết vì sao thầy gọi các em tới đây. Thầy nhận được tin báo rằng hai em đã đánh bạn ở trong nhà ăn. Có đúng như vậy không?

Trước khi Thanh Lâm kịp lên tiếng, Minh Nguyệt đã thành thật thừa nhận:

- Thưa thầy, đúng là có chuyện đó. Nhưng đấy không phải là bắt nạt, mà là tự vệ. Thầy xem cái này sẽ rõ.

Minh Nguyệt nói rồi lấy điện thoại ra đưa cho thầy Hưng xem. Cô giải thích:

- Lúc đó nếu em không phản kháng, chắc chắn người lãnh trọn tô cám heo kia chính là em. Thanh Lâm thấy em bị ăn hiếp nên đã nghĩa khí đứng ra bảo vệ em. Bạn ấy cũng bị đánh.

Vừa nói Minh Nguyệt vừa nắm lấy cánh tay của Thanh Lâm giơ lên cho thầy Hưng và cô Ngọc xem, đúng là có mấy vết bầm tím và xây xát nhẹ.

Cô Ngọc lên tiếng, giọng nói lanh lảnh khó nghe:

- Tại sao các em không chạy đi báo cho thầy cô mà lại phản kháng bằng bạo lực?

Thấy thầy Hưng quay sang nhìn mình bằng ánh mắt không hài lòng, cô Ngọc hạ giọng:

- Đánh nhau là không tốt. Các em có biết rằng sử dụng bạo lực sẽ làm sản sinh ra bạo lực hay không? Lẽ ra các em phải dùng tình yêu thương để cảm hoá nhau. Đánh bạn vì bất kỳ lý do gì thì phần sai đều thuộc về phía các em. Có hiểu không?

Lần này không đợi cho Minh Nguyệt lên tiếng, Thanh Lâm đã dõng dạc đáp lại cô Ngọc bằng một tràng tiếng Anh:

- “To meet hate with retaliatory hate would do nothing but intensify the existence of evil in the universe. Hate begets hate; violence begets violence; toughness begets a greater toughness. We must meet the forces of hate with the power of love; we must meet physical force with soul free.”

Martin Luther King Jr. đã viết như thế trong cuốn Stride Toward Freedom: The Montgomery Story. Thưa cô, em đã đọc cuốn sách đó rồi ạ, và em nghĩ cô nên nói câu ấy với Quốc Thiên chứ không phải với em.

Cô Duyên ngớ người ra một lúc, sau đó tức giận đập bàn quát:

- Em thể hiện cho ai xem?! Đừng nghĩ làm như thế là giỏi. Rõ ràng trong câu chuyện này người bị tấn công là em Quốc Thiên và các bạn của em ấy.

Thanh Lâm lễ phép đặt ra một câu hỏi cho cô Bích Ngọc:

- Nếu cô đã nói như vậy, cô có thể đưa ra giải pháp để giúp chúng em tự bảo vệ bản thân trong trường hợp này mà không sử dụng bạo lực được hay không?

- Ờ thì… Các em có thể chạy đi méc nhân viên cấp dưỡng trong nhà ăn, giáo viên hoặc các thầy cô giám thị. - Cô Bích Ngọc cứng nhắc đáp.

Thanh Lâm nghiêm nghị nói:

- Cô biết điều đó là không thể mà. Cô đã dạy ở đây ba năm, chẳng lẽ cô không biết ngôi trường này vận hành như thế nào hay sao?

Tóm lại, trong câu chuyện này người sử dụng bạo lực trước là Đỗ Quốc Thiên, em và Thư chỉ phòng vệ chính đáng. Mong cô đừng đánh tráo khái niệm và đổ lỗi cho nạn nhân là chúng em.

Khi nói những lời này trông Thanh Lâm không giống học sinh mà giống như một sếp lớn đang uy hiếp cấp dưới của mình.

Thầy Hưng nheo mắt nhìn Thanh Lâm vài giây, sau đó nói:

- Hai em về lớp trước đi. Thầy sẽ xác minh lại chuyện này rồi thông báo hướng giải quyết với các em sau.

Minh Nguyệt không có ý làm lớn chuyện này, nghe vậy liền cúi đầu chào thầy Hưng với cô Ngọc, nói:

- Vậy em xin phép ra về. Cảm ơn các thầy cô đã lắng nghe em. Em chờ tin từ thầy và cô ạ.

Thanh Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu chào rồi theo chân Minh Nguyệt rời khỏi phòng giám thị.

Khi hai đứa học sinh đi khỏi, thầy Hưng quay sang nói với cô Ngọc:

- Cô là giáo viên, nên chú ý đến lời ăn tiếng nói và tác phong của mình để làm gương cho học sinh.

Cô Ngọc gật đầu vâng dạ, rối rít nhận sai:

- Vâng, thưa thầy, em sẽ rút kinh nghiệm.

Trên đường đi xuống căn tin Minh Nguyệt và Thanh Lâm không nói với nhau câu nào. Minh Nguyệt không biết người đi bên cạnh mình đang nghĩ gì, nhưng cô khá chắc chắn đây là một kẻ khó lường và nguy hiểm.

Khánh An thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai bạn không sao, gọi ra ba chai Sting dâu để cả bọn cạn ly chúc mừng.

Chiều hôm đó Ngọc Hân không trở về lớp, nghe đâu cô ta đã được phụ huynh đón về nhà tịnh dưỡng.

Trong khi Khánh An mỉa mai Ngọc Hân kiếm cớ để cúp học, Minh Nguyệt lại chẳng để tâm lắm tới chuyện đó. Cô chăm chú nghe giảng và ghi bài cẩn thận, cố gắng học thuộc bài và làm luôn bài tập ở trên lớp, tranh thủ hết mức để buổi tối có thêm thời gian rèn luyện bản thân.

Giờ ra chơi, Minh Nguyệt đang ngồi soạn bài môn Văn cho ngày mai thì cửa lớp bị mở bung ra, hai nam sinh thân hình lực lưỡng hùng hổ bước vào. Bọn chúng nhìn quanh, sau khi xác định được mục tiêu liền đi đến chỗ ngồi của Minh Nguyệt, hất hàm ra lệnh:

- Đi theo bọn tao, đại ca của bọn tao có chuyện muốn nói với mày.

Không chỉ Khánh An ngồi kế bên Minh Nguyệt mà hầu như cả lớp đều bị sự bặm trợn của mấy đứa này làm cho khiếp vía.

Trái với suy nghĩ của mọi người, Minh Nguyệt sảng khoái đồng ý ngay tắp lự, không hề để lộ ra chút nét sợ hãi nào trên gương mặt. Cô gấp sách, đứng dậy nói:

- Dẫn đường.

Thanh Lâm chạy đến bên cạnh Minh Nguyệt, giơ tay ngăn cản:

- Cậu đừng đi. Nguy hiểm lắm. Để tôi đi thay cậu.

Nam sinh vừa nói chuyện với Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Thanh Lâm, lạnh lùng nói:

- Ở đây không tới lượt mày quyết định.

Minh Nguyệt quay sang trấn an Thanh Lâm:

- Cậu đừng lo. Tôi sẽ trở về trước khi tiết học kế tiếp bắt đầu.

Hai nam sinh kia nghe vậy thì nhếch miệng cười mỉa. Tuy nhiên, bọn chúng không nói gì mà chỉ theo sát hai bên, “hộ tống” Minh Nguyệt ra khỏi lớp học.

Khánh An nhìn theo bóng lưng của Minh Nguyệt, lo lắng hỏi Thanh Lâm:

- Tụi mình nên làm gì bây giờ? Có cần báo cảnh sát không?

Thanh Lâm lắc đầu, nói:

- Không có chứng cứ mà đi báo cảnh sát, cậu nghĩ cảnh sát sẽ tin cậu?

Khánh An nghe xong thì nuốt nước miếng đánh ực, mồ hôi tuôn ra như tắm, hốt hoảng hỏi:

- Giờ tính sao?

- Cậu cứ ở đây. Tôi sẽ đi theo xem bọn chúng muốn làm gì Anh Thư.

Thanh Lâm nói rồi vội vã chạy đi, để lại Khánh An với bao nỗi lo lắng bất an. Cô nàng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy đứa ở chung quanh, tức giận quát:

- Tụi bây câm mồm hết đi! Còn nói nữa có tin tao xé mồm chúng mày ra hay không?

Một đứa lên tiếng thách thức, không ai khác chính là Thu Thuỷ, người luôn tự xưng là bạn thân của Ngọc Hân:

- Tao không im thì sao? Mày tính làm gì tao? Tao nói có gì sai sao? Con Thư phen này chết chắc rồi. Mày để dành sức mà khóc tang cho nó. Hahaha.

Thu Thuỷ cười lên một tràng, những đứa khác cũng cười phá lên, nom tụi nó hả hê lắm.

Khánh An cũng không vừa gì, nói là làm, xắn tay áo xông lên, tát cho Thu Thuỷ một cái bạt tai đau điếng hồn. Cô nắm tóc của Thu Thuỷ kéo giật ngược ra sau, gằn giọng hăm doạ:

- Mày mà còn dám động tới bạn tao một lần nữa thì đừng trách tao.

- Tụi bây còn đứng đó làm gì?! Mau cứu tao!!! Á!!! Đau quá! Con khốn! Buông cái tay của mày ra mau!!!

Thu Thuỷ la hét ỏm tỏi nhưng không ai dám tiến lên giải cứu cô ta. Mọi người ở đây đều biết Khánh An điên cuồng ra sao, sẵn sàng cùng sống cùng chết với kẻ thù của mình.

Ai cũng biết tình bạn là thứ xa xỉ ở trong ngôi trường này.

Thu Thuỷ gia cảnh bình thường, bố mẹ là những kẻ nhà giàu mới nổi không đáng để tâm đến.

Trái lại, Khánh An đi đâu cũng có vệ sĩ theo sau, gây chuyện thì có luật sư đứng ra dàn xếp. Dù không hiểu rõ, ai cũng biết người như thế không dễ động vào.

Khánh An làm dữ một trận rồi đẩy Thu Thuỷ ra, không quên cảnh cáo:

- Làm bạn với Ngọc Hân sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Mày nên dừng lại trước khi quá muộn.

Thu Thuỷ đầu bù tóc rối nhìn Khánh An bằng ánh mắt oán giận, không nói không rằng ôm cặp chạy ra khỏi lớp.