Bạch Thiểm vứt Hạ Thanh ngay cửa xe của hắn rồi phủi tay phành phạch.
"tít tít tít" Chiếc điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn. Bạch Thiểm đọc xong tin nhắn rồi thong thả bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ ngay cổng cô liền quay đầu nhìn người đàn ông đang gục đầu trên chiếc bàn.
Mặt cô đầy hắc tuyến.
Mấy tên nô tì nhà bổn cung đã làm gì người ta thế này? Kêu bọn chúng dẹp đường cho bổn cung ra bọn chúng liền làm người ta bất tỉnh luôn sao?
Học đâu ra cái kiểu hành động bạo lực như thế chứ?
Tiểu Đản Đản trong lòng đầy khinh bỉ, cô còn hỏi học ở đâu sao? Cô nhìn lại xem từ ai mà ra.
Bạch Thiểm thở ra rồi bước nhanh về phía chiếc xe sang trọng đang ngừng ngay cửa công ty, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest đen đang đứng ngay ngắn đợi cô tiến đến. Biểu hiện đầy cung kính, hai tay dâng một chiếc chìa khoá xe cho cô.
“Bà chủ, chìa khoá xe đây ạ! Bên cửa hàng chỉ còn chiếc này đắt nhất”.
Bạch Thiểm cầm lấy chìa khoá rồi xòe tay nói “A Chu, đưa điện thoại của anh cho tôi!”
A Chu vộ vã lấy điện thoại đưa cô nhanh chóng. Hắn cũng không hỏi cô muốn làm gì hay tò mò điều gì.
Bạch Thiểm hài lòng cầm lấy điện thoại thao tác. Không lâu sau cô đưa lại điện thoại cho hắn, kèm theo đó là một cái thẻ.
“Cho người đi khắp lục địa tìm cho ra người trong hình này cho tôi. Tiền trong thẻ các người cứ sử dụng thoải mái”.
A Chu nhanh chóng nhận lấy điện thoại và thẻ. Hắn nhìn chằm chằm chiếc thẻ trong tay đầy cảm thán.
Đây không phải lần đầu hắn nhận thẻ của chủ nhân nhưng hắn vẫn không thoát được cái cảm giác lâng lâng.
Chủ nhân đúng là không phải nhiều tiền bình thường mà là rất rất nhiều tiền. Ôm đùi chủ nhân là việc làm sáng suốt nhất trong đời hắn.
Cảm thán xong một lượt hắn lại nhìn sang màn hình điện thoại. Thấy được hình ảnh đang hiển thị hắn liền ngạc nhiên.
Người này không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hạ gia hiện giờ sao? Sao lại phải đi tìm?
A Chu liền thắc mắc: “ Bà chủ, người này nếu muốn gặp thì đến Hạ gia là được mà”.
Bạch Thiểm phát hỏa :“Nếu ông ấy ở Hạ gia tôi kêu anh đi tìm ông ta làm gì? Một năm trước ông ấy mất tích rồi. Nhanh trở về làm việc đi, không tìm ra người liền cắt 6 tháng lương của anh”.
A Chu nghe đến chuyện sẽ bị cắt lương thì liền nghiêm túc hẳn lên : “Rõ, tôi sẽ trở về cho người điều tra ngay”.
Nói xong hắn cúi đầu chào Bạch Thiểm một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn sợ nếu ở lại mà nói gì làm chủ nhân tức giận thì có khi một năm hắn sẽ không được phát lương luôn ấy chứ.
Sau khi A Chu rời đi, Bạch Thiểm dựa lưng vào cửa xe ô tô nhắn tin cho Hạ Minh.
Tiểu Kim Chủ: Em đến rồi.
Tin nhắn vừa gửi đi thì chưa đến nữa phút cô liền nhận được tin phản hồi.
Hạ Minh: Em đến nhanh thế? Đợi tí anh ra liền.
Bạch Thiểm đọc xong tin nhắn liền theo quán tính nhìn lên nơi cao nhất của tòa nhà cao tầng trước mặt.
Lão tử dùng thiết kiếm bay đến đây thì tất nhiên phải nhanh rồi.
Đừng hỏi là tại sao cô lại không lái xe đến đây mà phải dùng tới thiết kiếm.
Lúc sáng Hạ Minh nhắn tin nói với cô xe hắn gặp trục trặc nên đã đem đi sửa chữa. Hắn còn mặt dày bắt cô tối nay phải đến đón hắn đi ăn. Lúc đó Bạch Thiểm mới nhận ra rằng cô vẫn chưa mua xe. Nhưng cầm thú muốn cô đến đón cô liền quyết định sau khi ngủ trưa xong sẽ đi mua xe đến đón hắn.
Nhưng lúc cô ngủ dậy thì trời đã gần tối, cô lại phải đối phó với em gái nhỏ mất mấy tiếng mới thoát ra được. Đến khi mình cô được tự do thì trời cũng đã tối muộn. Hạ Minh lại mặt dày gọi điện thoại nhắc nhở cô đừng đến muộn nên cô đành giao việc mua xe cho mấy tên nô tì của cô, còn cô đến phòng làm việc của Hạ Minh trước để đón hắn.
Ai ngờ vừa đến cửa phòng chưa kịp vào liền nghe được tên khốn Hạ Thanh sỉ nhục phu nhân nhà cô.
Nghĩ lại nếu lúc nãy không rảnh tay rảnh chân liền đánh người cho tốn một chút thời gian thì có khi cô sẽ bị Hạ Minh cho rằng cô là dùng tốc độ ánh sáng mà đến không chừng.
Cũng không thể nói cô là dùng thiết kiếm mà đến.
Lúc đó lại phải mệt mỏi vẻ chuyện đánh lạc hướng hắn.
Xem ra đánh người rất có ích lợi đấy chứ. Vừa xã được tức giận, vừa dùng để kéo dài thời gian, vừa rèn luyện thân thể...
Tiểu Đản Đản xanh mặt: [...] Ai đó đến lôi ký chủ nhà nó đi học lại môn giáo dục đi. Cái gì mà đánh người có ích lợi. Lại còn có thể liệt kê ra danh sách nữa.
Bạch Thiểm đợi không bao lâu thì Hạ Minh và Tống Hàn liền xuất hiện, hai người đang tiến về phía cô.
Hạ Minh nhanh chóng xuất hiện đứng trước mặt cô, hắn mỉm cười ấm áp vén nhẹ mái tóc cô.
“Khiến kim chủ của anh vất vả rồi”.
“Anh biết vậy là tốt”. Bạch Thiểm bắt lấy cánh tay hắn rồi đáp lại, cô ghé sát người hắn nói nhỏ: “Vì vậy anh nên tranh thủ bồi em vui vẻ đi”.
Bồi em vui vẻ
Bốn chữ đó vừa thốt ra mặt Hạ Minh liền không ngừng đỏ lên. Hắn đang lúng túng không biết làm gì thì liền bị tiếng quát lớn của Tống Hàn làm giật mình.
“Anh kia, anh làm việc mà lại ngủ quên được hả?”
Bạch Thiểm và Hạ Minh liền quay đầu nhìn sang phía đó.
Người bảo vệ bị Tống Hàn làm cho tỉnh lại đang rối rít cúi đầu xin lỗi, Tống Hàn thì đang nhiệt tình giáo huấn hắn.
Bạch Thiểm che mặt.
Có lỗi quá. Bồi thường hắn sau vậy.
Tống Hàn sau khi nói đến phát mệt mới ngừng lại mà đi về phía Hạ Minh và Bạch Thiểm.
Vừa bước đến hắn liền thấy hai người anh anh em em rồi nói chuyện tình tứ liền muốn nổi hết da gà.
“Tôi nói hai người vừa phải thôi, đứng trước mặt chó độc thân như tôi cũng đừng rải cẩu lương khiêu khích tôi như thế chứ!”
Bạch Thiểm không khách khí mà đáp trả: “À! Vậy anh không cần theo chúng tôi đâu!”
“Tôi không ngại ăn thức ăn chó”. Tống Hàn không biết xấu hổ đáp lại Bạch Thiểm, sống gần cô một tuần ở nước Z đã khiến hắn giác ngộ một chân lý.
Nếu đối diện với em dâu San San mà da mặt mỏng sẽ rất khó sống sót.
Da mặt dày chính là chân lý.
Bạch Thiểm thấy Tống Hàn đến mặt mũi cũng không cần tới cũng lười so đo với hắn.
Cô vứt chìa khoá cho hắn bắt lấy rồi bước đến mở cửa xe cho Hạ Minh. Đôi mắt nhìn hắn có bao nhiêu sủng nịch liền có bấy nhiêu sủng nịch, có bao nhiêu cưng chiều liền có bấy nhiêu cưng chiều.
Hạ Minh được cô cưng chiều liền tiếp tục đỏ mặt mà chui thẳng vào xe không nhìn ai.
Có cô vợ luôn xem hắn là phái yếu mà cưng chiều hắn phải làm sao đây?
Bạch Thiểm cũng chẳng thèm để ý hắn giở trò thiếu nữ, cô đóng cửa lại rồi bước nhanh qua cửa bên kia mở cửa ngồi vào xe.
Tống Hàn nhanh tay lẹ chân làm tròn bổn phận tài xế của mình.
Hạ Minh thích ăn hải sản nên hắn chọn đến một nhà hàng hải sản cạnh biển.
Bạch Thiểm là tên cuồng phu nhân nhà mình thì tất nhiên không có ý kiến.
Tống Hàn thì càng không dám ý kiến.
Vì vậy cuối cùng hai tên không có lập trường cá nhân liền giao mọi quyền quyết định cho Hạ Minh.
Sau bữa tối, Tống Hàn liền có bạn đón đi.
Hạ Minh nắm lấy tay Bạch Thiểm dắt cô đi dạo quanh cảnh biển. Hắn không nói gì mà cứ thế dẫn cô đi một đoạn dài.
Lúc đầu Bạch Thiểm cũng tỏ ra ngoan ngoãn phối hợp, nhưng đi xa như vậy mà tên thần kinh trước mặt vẫn chưa có ý định dừng lại cô liền đi lên trước mặt hắn giơ cao màn hình điện thoại cho hắn xem.
“Hạ tổng, 30 phút nữa ký túc xá sẽ đóng cửa”.
Hạ Minh sau khi nghe cô nói thế liền dừng lại.
Bạch Thiểm không đợi hắn phản ứng liền tiếp tục nói: “Nếu anh muốn đi dạo em cũng có thể bồi anh, nhưng mà...nếu em không có chỗ ngủ anh có phải hay không sẽ suy xét cho em”.
“Anh đưa em về”. Không đợi Bạch Thiểm nói hết câu Hạ Minh liền cắt ngang lời cô, hắn quay đầu quay trở lại nơi đổ xe.
Bạch Thiểm thả thính thất bại liền vội đuổi theo tung thính tới tấp.
“Em nói em cũng có thể không về ký túc xá cũng được mà”.
“Anh thử suy nghĩ một chút đi không được sao?”
“Hạ Minh, anh cần gì đi nhanh như thế? Sau này anh có muốn thì đừng có mà đi năn nỉ lão tử nhé!”
Bạch Thiểm càng nói Hạ Minh càng bước nhanh. Mặt hắn bây giờ đã đỏ đến cực điểm rồi.
Sao cô vợ nhà hắn không biết rụt rè gì hết vậy?