Chương 19: Thiên Kim Chân Chính (16)

Nếu lúc này Bạch Thiểm đang bực bội vì không được tự do đánh người thì Tiểu Đản Đản đang vò đầu bức tóc vì kí chủ nhà nó.

Nó nói vị diện này có pháp trị là muốn ngăn cản ký chủ đánh người.

Cô như thế nào lại luồn lách lỗ hổng trong lời nó như thế. Không cho cô đánh người ở nơi này thì cô lôi người ta đến không gian của cô để đánh.

Đáng sợ nhất là không gian của ký chủ nhà nó lại có thể chứa sinh vật sống. Dưới tầm mắt của nó mà từ khi nào cô có được cái không gian thần kỳ như thế chứ?

[Ký chủ, cô có thể cho tôi biết không gian này của cô là thứ gì được không?] Tiểu Đản Đản cảm thấy nó nên hỏi Bạch Thiểm là tốt nhất, chứ nó thật sự tò mò muốn chết rồi.

Bạch Thiểm đứng dậy vươn vai ưỡn người một cách không có hình tượng, cô lại bắt đầu phủi phủi quần áo một lượt từ trên xuống dưới. Xong xuôi cô bước lại chỗ Hạ Thanh rồi dùng chân đá đá xem hắn đã thật sự bất tỉnh hay không.

Xác định Hạ Thanh vẫn chưa tỉnh, Bạch Thiểm tiến đến ngồi lên một hòn đá gần đó, vắt chéo chân rồi còn rung đùi đầy sảng khoái. Cuối cùng cô mới lên tiếng đáp lại Tiểu Đản Đản: “Mi muốn biết? Được, hôm nay ta sẽ rộng lượng mà cho ngươi biết.”

[Cô thật sự cho tôi biết?] Tiểu Đản Đản kinh ngạc, nó hỏi thì là hỏi chứ nó không cho rằng ký chủ sẽ nói cho nó biết. Vậy mà hôm nay cô lại đồng ý tiết lộ.

“Có gì không dám nói? Ta chỉ sợ ngươi biết rồi sẽ bị sốc tinh thần thôi”.

[Cô đừng xem thường tôi như thế! Tôi có gì mà chưa từng thấy qua, một cái không gian lại dọa được tôi sao?] Tiểu Đản Đản phát hỏa. Sao ký chủ cứ thích xem thường nó như thế chứ?

Bạch Thiểm vuốt vuốt chiếc cằm nhỏ của mình cười nham hiểm.

Huênh hoang như thế lát nữa xem thử ngươi sẽ khóc ra sao.

“Hồ Hồ...mở đèn lên ra gặp người quen!”

Lời Bạch Thiểm vừa dứt, không gian tràn ngập bóng tối lúc đầu dần được ánh sáng thay thế.

Những thứ đang ẩn nấp trong bóng tối cũng dần hiện ra rõ rõ rệt.

Bầu trời trong xanh, những án mây trắng trôi lơ lửng giữa không trung. Phía xa xa là từng dãy núi non hùng vĩ nối tiếp nhau kéo dài đến cúi chân trời, những cánh rừng dày đặc cao ngất, bên trong rừng rậm lại có không ít loài động thực vật, dưới chân núi hệ thống sông ngòi chằng chịt thi nhau uốn lượn. Lại nhìn sang một hướng khác, đất đai màu mỡ. Khắp đồng bằng trải dài những thảm thực vật đa dạng, có rau củ, có hoa quả bốn mùa, và hơn hết là dược thảo lại nhiều vô số kể.

Tiểu Đản Đản càng nhìn cảnh tượng trước mắt tâm tình càng thêm rối bời.

Không gian có thể chứa đựng của thiên địa vạn vật thì khắp Tam Thiên Đại Thiên thế giới nó chỉ biết đúng một vật có thể làm được điều đó.

Không lẽ lại là...

[Ký chủ, đây là không gian trong Luyện Yêu Hồ...cô...sao cô lại có được nó?]

“Sao cơ?” Bạch Thiểm trưng ra vẻ mặt kinh ngạc như vừa nghe được chuyện kinh tâm động phách gì,cô lại tiếp tục nói: “Nơi này là Luyện Yêu Hồ trong truyền thuyết đó sao? Ta cứ tưởng nó bị phong ấn trong thân thể của người đó chứ, chắc là ngươi nhận nhầm rồi đi, nếu không thì là ngươi lừa ta về việc thập đại thần khí rồi”.

Tiểu Đản Đản chột dạ, nó lúc này chỉ muốn lặn mất tăm luôn cho rồi. Nhưng nhìn biểu hiện của ký chủ ngày hôm nay chính là quyết tâm muốn tính sổ với nó rồi, bây giờ nó mà không tự tìm đường nói cho ra hồn thì nó cũng tự cầu phúc cho bản thân là vừa.

Nghĩ thế, Tiểu Đản Đản hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm để bắt đầu giải thích với ký chủ nhà nó.

[Ký chủ, tôi không phải là muốn gạt cô, nếu từ đầu cô nói tôi biết Luyện Yêu Hồ trong tay cô thì tôi cũng không nói dối làm gì].

“Bây giờ ngươi còn muốn đẩy trách nhiệm qua ta, nói như ngươi thì là ta sai?” Bạch Thiểm chống cằm đáp trả.

[Không...không có, ký chủ nghe tôi giải thích! Thật sự trước kia Luyện Yêu Hồ cũng được phong ấn trong thân thể tôi, nhưng rất lâu về trước nó và Hiên Viên kiếm đã được chủ nhân của tôi mở phong ấn, lúc đó chủ nhân đem chúng đi đâu tôi cũng không rõ. Tôi đã tìm khắp các thế giới cũng không thấy, hỏi chủ nhân thì ngài lại nói tôi không cần tìm kiếm, chúng sẽ tự xuất hiện, tôi chỉ là không muốn cô lo lắng nên mới giấu cô về việc đó]. Tiểu Đản Đản ra sức lôi hết thành tâm của mình ra giải thích. Nó tin rằng ký chủ sẽ độ lượng mà bỏ qua cho nó.

“Lại chém gió, mi thì lo lắng gì cho ta? Xem ra không đánh mi một trận không được mà. Đừng tưởng ta không biết mi chỉ là sợ ta không đi làm nhiệm vụ thôi. Bớt vẽ chuyện đi!” Lão tử ở chung với ngươi bao nhiêu năm rồi. Còn muốn lừa ta.

Tiểu Đản Đản sụp đổ.

Cái gì mà độ lượng, ký chủ nhà nó mà có thứ đó sao?

Được rồi, cô không nhượng bộ thì tôi sợ cô chắc. Cùng lắm thì...

Năn nỉ ký chủ thôi. Ký chủ từng nói thể diện không ăn được mà.

[Ký chủ, tôi sai rồi!] Nói là làm, Tiểu Đản Đản quăng hết mặt mũi để nhận lỗi.

Bổn đại gia là người biết co biết dũi có biết không?

“Lão đầu tử! Đã lâu không gặp rồi!” Giọng nói trẻ nhỏ vang lên cắt đứt tranh luận của Bạch Thiểm và Tiểu Đản Đản.

Từ xa, một bóng dáng nho nhỏ mập mạp tròn trịa đang tiến tới. Đó là một bé trai tầm ba bốn tuổi. Đó là người mà lúc nãy Bạch Thiểm gọi là Hồ Hồ.

Tiểu Đản Đản nhìn người đang càng ngày càng đến gần mà muốn rớt cả cằm, à nếu bây giờ nó có cằm thì sẽ như vậy.

Hư ảnh linh châu của nó liền rời khỏi cơ thể Bạch Thiểm mà bay về phía Hồ Hồ.

Trên đời này duy nhất chỉ có một tên đáng ghét luôn gọi bổn đại gia là lão đầu tử.

[Luyện Yêu Hồ, là ngươi?]

Hồ Hồ dáng vẻ kiêu ngạo mà nhìn quả trứng tròn xoe trên đỉnh đầu. Giọng nói đầy châm chọc: “Sao nào? Ngủ say mấy trăm vạn năm liền không nhận ra lão phu?”

Tiểu Đản Đản tỏ ý ghét bỏ: “Cái gì lão phu? Mi không nhìn lại mình bây giờ là bộ dạng gì mà xưng lão phu với bổn đại gia. Đường đường là khí linh của thượng cổ thần khí mà biến thành bộ dáng này thì có gì mà kiêu ngạo?”

Hồ Hồ tỏ ra không quan tâm đến việc Tiểu Đản Đản khinh bỉ nó, nó cười khanh khách rồi đáp lại: “Lão phu thấy lão phu vẫn tốt hơn ngươi đó. Ai đời đường đường là Thiên Địa linh châu được sinh ra từ thời kì hỗn độn mà bây giờ đến cả hiện thân cũng khôngđược, đã thế bây giờ trước mặt lão phu cũng chỉ là một cái hư ảnh chứ không được cả bản thể, lấy tư cách gì chê cười ta?”

Bị nói trúng vảy ngược, Tiểu Đản Đản liền cùng Hồ Hồ ngươi một câu ta một câu mà cãi nhau huyên náo một trận.

Bạch Thiểm chẳng thèm khuyên can làm gì.

Cứ để Hồ Hồ trị cho quả trứng thối đó một trận.

Cô đứng dậy khỏi tản đá rồi tiến đến quan sát Hạ Thanh.

Hắn ngất lâu như vậy chắc cũng sắp tỉnh.

“Hồ Hồ, đến đây!”

Hồ Hồ đang cãi nhau vừa nghe tiếng Bạch Thiểm liền vui mừng bỏ Tiểu Đản Đản độc tấu một mình mà chạy nhanh bề phía Bạch Thiểm rồi ôm lấy chân cô nũng nịu: “Chủ nhân, chủ nhân, người ta nhớ người lắm nha”.

Tiểu Đản Đản hóa đá:[...], ai đó đến nói cho nó biết nó vừa chứng kiến chuyện gì đang diễn ra đây?

Cái tên già đầu chết tiệt này tưởng hắn thật sự là trẻ con sao?

Luyện Yêu hồ, tiết tháo của ngươi đâu? Ngươi vứt đi đâu rồi?

Tiểu Đản Đản lủi thủi bây về phía Bạch Thiểm.

Bạch Thiểm nắm cổ áo Hồ Hồ nhắc bổng nó lên đặt ra xa cô.

“Hồ Hồ đừng trét nước dãi lên người ta!” Bạch Thiểm ca mày cảnh cáo. Sau đó cô chỉ xuống Hạ Thanh nói: “Hắn sắp tỉnh rồi, đưa hắn ra khỏi đây! Bên ngoài thời gian đã qua bao lâu rồi?”

Hồ Hồ lúc này tuy đang tủi thân nhưng vẫn trả lời nhanh gọn: “chủ nhân, bên ngoài chỉ mới qua 5 phút thôi, người ta đã điều chỉnh thời gian nơi này trôi qua nhanh hơn bên ngoài rồi”.

“Được rồi, đến lúc ra ngoài rồi”.

[Khoan đã, ký chủ cô chưa nói tôi biết tại sao Luyện Yêu hồ lại ở trong tay cô? Nếu vậy Hiên Viên kiếm cũng là cô giữ sao?]

Cô nhìn Tiểu Đản Đản đang bay qua bay lại trước mặt một cái rồi cười nhẹ nhàng.

“Muốn biết???Ta không nói cho ngươi biết đó, đợi ta trở về sẽ hàn huyên với ngươi sau”.

Tiểu Đản Đản tức hộc máu: [...] aaaa chủ nhân a, ký chủ ức hiếp ta quá rồi.

Ta không nói với cô nữa.

Tiểu Đản Đản mang theo một bụng đầy uất ức trở lại bên trong cơ thể Bạch Thiểm.

Giải quyết xong Tiểu Đản Đản, Bạch Thiểm lại quay sang dặn dò Hồ Hồ đủ thứ chuyện rồi xách theo Hạ Thanh rời khỏi Luyện Yêu hồ.