Hiện tại lúc này trời đã bắt đầu tối dần. Ánh sáng mặt trời dần được thay thế bởi nhiều loại ánh đèn.
Trong văn phòng làm việc của Hạ Minh tại công ty Tinh Hải. Hắn đang ngồi bên chiếc bàn làm việc của mình. Hai khủy tay chống lên bàn, hai bàn tay nắm chặt để phía trước như che gần nửa khuôn mặt , đôi mắt nhìn người đang đứng đối diện phía bên kia chiếc bàn đầy vẻ lạnh lùng và chán ghét.
Hắn không ngờ chỉ mới về đến công ty chưa hết một ngày thì đám người đó đã mất kiên nhẫn đến mức liền đến tìm hắn.
Mà tên đang đứng trước mặt hắn bây giờ chính là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, Hạ Thanh.
Hạ Thanh chống hai tay lên bàn, cơ thể hắn hơi khom về phía trước, đôi mắt hắn nhìn Hạ Minh đầy vẻ hả hê. Giọng nói mang theo sự khinh thường, giễu cợt “Hạ Minh, lần này anh thất bại trở về có phải anh đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để giao lại Tinh Hải cho Hạ gia rồi hay không? Hừ, lần trước còn dám mạnh miệng nói anh sẽ quản lý tốt Tinh Hải, bây giờ anh đã thấy được anh bất tài thế nào chưa? Một đứa dã chủng như anh lấy tư cách gì tranh giành với tôi?”
“Tên khốn, mày vừa nói gì?” Tống Hàn vừa bước vào phòng nghe được lời của Hạ Thanh liền tức giận. Hôm nay hắn cùng Hạ Minh ở lại tăng ca, hắn không ngờ mình vừa đi ra ngoài mua thức ăn một chút mà vừa quay lại liền thấy Hạ Thanh ở đây.
Tống Hàn vứt túi to túi nhỏ thức ăn vừa mua được xuống đất, cơn giận trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm. Hắn bước nhanh về phía bàn làm việc, một tay nắm lấy cổ áo Hạ Thanh “Tên khốn, mày có gan thì nói lại lần nữa tao nghe! Mày nói ai là dã chủng?”
Hạ Thanh đối diện với Tống Hàn, hắn vẫn một dạng bình tĩnh liếc nhìn Hạ Minh. Hắn dùng giọng nói đầy khinh thường để đáp lại: “tao nói Hạ Minh là dã chủng đấy, ba tao từng nói lúc cưới mẹ hắn chưa từng chạm vào bà ta thì làm sao mà có con. Hắn chính là tên con hoang của bà ta và người đàn ông khác, vậy mà lúc nào ông nội cũng thiên vị hắn, tao mới chính là thiếu gia duy nhất ở Hạ gia. Tao cũng muốn xem bây giờ không có ông nội hắn lấy gì để hênh hoang trước mặt tao”.
“Thằng chó”. Tống Hàn nghe những lời khốn nạn từ miệng Hạ Thanh thốt ra liền không còn kiềm chế được, cánh tay còn lại nắm lại thành nắm đấm, nhưng đến khi hắn chuẩn bị ra tay thì liền nghe tiếng Hạ Minh vang lên.
“Tống Hàn, không cần làm bẩn tay, thả hắn ra đi! “
“Minh...cậu”. Tống Hàn tuy rất muốn đánh tên cầm thú trong tay mình một trận nhưng nghĩ tới điều gì hắn liền đẩy mạnh Hạ Thanh một cái rồi buông tay ra.
Hạ Thanh bị đẩy mạnh liền chật vật lùi về sau mấy bước. Nhưng sau đó hắn liền biến hoá bản thân trở lại bộ dạng vị thiếu gia đạo mạo có học thức.
Hắn chuyển hết ánh nhìn về phía bàn làm việc để có thể thấy được biểu cảm của Hạ Minh lúc này.
Hạ Minh chống hai bàn tay xuống bàn rồi đứng dậy. Ánh mắt hắn từ đầu đến cúi đều chưa từng lộ ra tia tức giận nào.
Hắn không phải không tức giận, mà là hắn phải kiềm chế tức giận trong lòng lại. Hắn không cho phép bản thân phạm phải dù chỉ là một sai lầm ngu ngốc nào.
“Hạ Thanh, thời hạn ước định của tôi và các người vẫn còn hơn một năm nữa. Thay vì thời gian này chạy đến đây khích tướng tôi, tôi nghĩ cậu nên theo Hạ chủ tịch học hỏi thêm kinh nghiệm làm người của ông ta đi”.
Hạ Thanh thấy Hạ Minh chỉ một bộ dạng bình tĩnh liền biết mục đích hắn ta hôm nay đến nơi này đã thất bại rồi. Hắn ta không ngờ Hạ Minh lại có thể kiềm chế bản thân đến mức độ đó.
Chỉ mới hai năm, vậy mà hắn lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Được rồi, dù hắn giữ được bình tĩnh thì thế nào?
Hắn ta không tin chỉ còn một năm ngắn ngủi Hạ Minh sẽ làm được gì nên trò.
Nghĩ vậy tâm trạng Hạ Thanh liền tốt càng thêm tốt lên. Hắn liếc nhìn hai người Hạ Minh và Tống Hàn một cái rồi xoay lưng đi ra phía cửa kính.
Đến khi đứng trước cửa ra vào hắn đứng lại, đôi mắt, khóe miệng hiện lên một vẻ đắc ý rồi nhanh chóng cười nhếch mép bước ra khỏi phòng.
Sau khi Hạ Thanh rời khỏi, Tống Hàn liền đi thu dọn đống thức ăn vươn vãi trên nền đất. Hắn vừa dọn dẹp vừa không quên xả cơn tức giận trong lòng ra.
“Minh, chúng ta còn phải nhịn tới khi nào nữa? Tôi thật sự sợ bản thân không kiềm chế được nữa, hắn lại dám lôi mẹ ra để sỉ nhục”.
Mẹ trong miệng Tống Hàn cũng chính là mẹ ruột của Hạ Minh.Hắn được bà nhận nuôi khi hắn vừa lên năm, lúc đó Hạ Minh mới lên bốn, ba mẹ hắn là bạn của bà. Lúc hắn còn nhỏ họ bị tai nạn qua đời, hắn lại không còn người thân nên bà đã nhận hắn làm con nuôi mà nuôi dưỡng, yêu thương hắn y như cách bà yêu thương Hạ Minh. Kể từ đó hắn liền thề với lòng sẽ xem Hạ Minh như em trai mà bảo vệ hắn thật tốt, sẽ hiếu kính với bà. Nhưng hắn không ngờ một người phụ nữ tốt như bà cuối cùng lại vì tình mà sinh bệnh rồi qua đời.
Vậy mà hôm nay hắn lại không làm được gì Hạ Thanh khi tên khốn đó hết lần này đến lần khác tổn thương em trai hắn, còn sỉ nhục mẹ hắn.
Nghĩ đến đó Tống Hàn liền hận bản thân quá vô dụng. Đôi tay vô thức xiết chặt cái hộp trong tay.
“Một ngày chưa tìm ra ông nội, chúng ta chỉ có thể nhịn”. Hạ Minh bước đến vỗ nhẹ lên vai Tống Hàn lắc đầu thở dài.
Hạ Thanh rồi khỏi công ty Tinh Hải liền nhanh chóng đi về phía bãi đổ xe. Nhưng khi hắn vừa mở cửa xe định vào thì có một bàn tay nắm lấy vai hắn. Hắn hốt hoảng quay đầu “Ai?”
Sau đó trước mắt hắn liền xuất hiện một mảng đen.
Không đúng, đúng hơn là xung quanh hắn đột nhiên trở thành đêm đen, mắt hắn chỉ nhìn thấy một màu đen vô tận.
Hắn sợ hãi chớp mắt liên tục, dùng tay dụi qua dụi lại đôi mắt, sao chỉ nháy mắt một cái không gian lại biến thành bóng đen như vậy.
Hắn bắt đầu hoảng loạn nhìn tứ phía để tìm lối ra khỏi nơi này nhưng xung quanh vẫn là một màu đen vô tận.
“Không cần cố sức tìm đường ra!” Giọng nói thiếu nữ vang lên phá tan sự tĩnh lặng của bóng đêm.
Hạ Thanh nghe được có tiếng người liền lùi về sau đề phòng “Cô là ai? Nơi này là nơi nào? Cô mau thả tôi ra!”
“Con mẹ nó thả mày ra”.
Tiếng chửi của Bạch Thiểm vừa dứt thì Hạ Thanh liền bị cô đá bay văng ra sau ngã xuống đất.
Bạch Thiểm tiến đến đạp lên ngực hắn, cô cúi đầu nhìn xuồng.
Trong bóng tối cô chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Hạ Thanh.
Không quan trọng, không thấy gì thì khỏi chọn vị trí để đánh, cứ toàn lực mà đụng đâu đánh đó.
Hạ Thanh bị đạp đau liền vùng mình muốn ngồi dậy, nhưng sau đó hắn phát hiện không thể thoát khỏi bàn chân đang đạp trên người hắn. Khuôn mặt tuấn tú bây giờ méo mó vì tức giận. “Con khốn mày có biết tao là ai không? Tao là thiếu gia của Hạ gia, mày còn dám đánh tao?”
“Thiếu gia của Hạ gia?” Bạch Thiểm dùng giọng nói lạnh như băng của mình làm tê dại từ lỗ chân lông của người nghe.
Hạ Thanh cho rằng cô biết hắn là ai sẽ hoảng sợ, nhưng không đợi hắn đắc ý thì lại nghe cô cất giọng “tao chính là muốn đánh chết tên khốn là mày, tao thèm để ý mày là ai sao?”
Bạch Thiểm vừa dứt lời liền đạp cho hắn một trận túi bụi.
“Thứ bẩn thỉu nhà mày mà dám gây khó dễ cho phu nhân của lão tử, hắn là người mày có thể khinh thường sao? Tao còn chưa dám nặng lời với hắn mà mày dám chửi bới hắn, mày hay lắm mà, mày có giỏi thì đứng lên đánh nhau với tao đây này”.
Hạ Thanh bị Bạch Thiểm đánh cho ba má nhìn không ra. Hắn càng đau khổ hơn là bị một đứa con gái đánh cho không còn đường đở, bị đánh mà lại không biết người đánh mình là ai.
Bạch Thiểm sau khi đánh hắn đến mức ngất xỉu liền ngồi bẹp xuống đất thở dốc.
Đánh người thật sự tốn năng lượng quá, Đằng này còn là đánh người trong bóng tối.
Cũng tại tên khốn Đản Đản nói đây là xã hội pháp trị, đánh người là phạm pháp. Cô lại không muốn ảnh đến Hạ Minh nên mới chọn biện pháp ngu ngốc này chỉnh người.