“Diệp thiếu, là cô ta đã đẩy Chỉ Lam”. Ngãi Gia nhanh chống tố cáo Bạch Thiểm với Diệp Phi Dương.
Bạch Thiểm lúc này vẫn hiên ngang đứng ở trên nhìn xuống. Cô không có biểu cảm gì của sự hoảng sợ.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phi Dương trở nên đầy u ám khi nhìn thấy Bạch Thiểm.
Cô gái này trước kia còn không dám nhìn thẳng mặt hắn, vậy mà hôm nay thấy hắn lại vẫn hiên ngang nhìn chằm chằm hắn. Lần trước lại còn nói năng vô lễ với hắn. Đáy lòng Diệp Phi Dương dâng lên một trận khó chịu. Hắn gằn giọng mà hét “Vu San San”
Con mẹ nó nam chính nhà anh, anh làm gì quát lớn thế. Dọa chết bảo bảo rồi.
Nội tâm tuy đang gào thét nhưng bề ngoài Bạch Thiểm lại chẳng tỏ ra thái độ lo lắng hay hoảng sợ nào, cô bước từng bước xuống cầu thang. Cô đi không nhanh không chậm, hai tay nắm lấy nhau ở sau lưng. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm người vừa kêu hét tên cô.
Đến khi cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng thì ngừng lại. Đứng đối diện với Diệp Phi Dương.
“Diệp đại thiếu gia, thính giác của tôi rất tốt, không cần muốn tôi chú ý mà gọi tên tôi lớn như thế!”
Mọi người:....?
Người ta không phải là vì tức giận mới hét tên cô hay sao? Liên quan gì tới việc thính giác cô tốt hay không chứ?
Đã vậy cô còn dám nói Diệp thiếu nhà người ta là muốn gây chú ý với cô nữa chứ? Cô là muốn lên trời sao?
Hai tay đang ôm Cố Chỉ Lam của Diệp Phi Dương siết chặt lại, nếu không phải hắn đang ôm Cố Chỉ Lam hắn thật muốn bóp chết người ngông cuồng trước mặt.
“Vu San San, cô có biết cô đã phạm phải tội gì không?”
“Tôi vừa làm gì sao? Xin hỏi Diệp đại thiếu gia tôi đã phạm phải điều gì?” Bạch Thiểm vẫn một bộ dáng tôi có làm gì đâu. “Bạn học Cố Chỉ Lam, tôi đã làm gì cô à?”. Câu sau là Bạch Thiểm nói với Cố Chỉ Lam.
“San San, tôi biết là cô không thích tôi ở bên cạnh Phi Dương, nhưng ngay từ đầu tôi đã là hôn thê của anh ấy, cô cũng biết chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu được. ” Cố Chỉ Lam bày ra vẻ mặt uỷ khuất, đôi mắt ngấn lệ.
Bạch Thiểm cắn môi dưới, miệng khẽ nhếch lên.
Cố Chỉ Lam không trực tiếp chỉ tội Bạch Thiểm.
Nhưng cô ta nói vậy không phải gián tiếp ám chỉ cô vì ghen tức với cô ta mà ra tay sao? Cô ta là hôn thê chính thức mà đã rộng lượng với tiểu tam là cô vậy mà hôm nay cô lại đẩy cô ta xuống cầu thang.
Về tình về lý Bạch Thiểm không phải đã sai hoàn toàn rồi sao?
Nhưng mà con mẹ nó chứ.
Lão tử cưỡng cầu tình cảm của ai bao giờ? Không phải nữ chính thì muốn nói gì là nói đâu nhé.
“Cố Chỉ Lam, cô nói tôi cưỡng cầu tình cảm của ai? Hắn sao?” Bạch Thiểm chỉ thẳng ngón tay về phía Diệp Phi Dương. Ánh mắt cô nhìn hắn đầy vẻ chán ghét: “Hắn xứng sao?”
Đừng nói đến chuyện Diệp Phi Dương không xứng với cô, đối với nguyên chủ hắn càng không xứng với tình cảm của cô ấy.
Nguyên chủ thích hắn dù biết hắn chỉ lợi dụng cô, nhưng cô chưa bao giờ làm điều gì xấu hay giở trò sau lưng hắn. Hắn đến với Cố Chỉ Lam cô cũng không vì vậy mà làm ra bất cứ hành động ngu xuẩn nào. Nhưng cuối cùng hắn thì sao? Hắn vì Cố Chỉ Lam lại gián tiếp hại chết cô.
Mà nói đến việc Cố Chỉ Lam bị nguyên chủ làm bị thương dẫn đến việc chọc tức Diệp Phi Dương thì chuyện hôm nay cũng đủ để chứng minh nguyên chủ chỉ là người hi sinh vô tội.
Diệp Phi Dương bị Bạch Thiểm chỉ thẳng mặt thì cơn tức xông lên. Sắc mặt hắn chuyển sang đỏ bừng, gân xanh ở hai cánh tay nổi lên. Hắn chưa từng nghĩ đứa con gái luôn thích hắn lại dám đứng trước bao nhiêu người nói hắn không xứng với cô ta.
“Vu San San, cô không phải bị điên rồi chứ? Việc cô thích Diệp thiếu không phải cả trường này đều biết sao? Cô nghĩ cô là ai mà dám nói Diệp thiếu không xứng với cô?”. Ngãi Gia lập tức nhảy ra chỉ trích Bạch Thiểm.
Bạch Thiểm ngẩn đầu nhìn hết toàn bộ người đang có mặt ở đó.
Sau đó cô lại nhìn về phía Diệp Phi Dương vẫn chưa thoát ra khỏi cơn tức.
“Diệp Phi Dương, anh nói xem! Là tôi theo đuổi anh không tha sao? Hay tôi đã từng nói với anh là tôi thích anh? Tôi cũng không phải đãng trí đến mức mình từng làm gì, nói gì mà lại không nhớ”. Bạch Thiểm nhớ rất rõ Vu San San chưa bao giờ dám chủ động tiếp cận Diệp Phi Dương chứ đừng nói đến dám nói thích hắn. Còn hắn thì chỉ khi nào hắn muốn gây chú ý với Cố Chỉ Lam hắn mới tìm đến cô.
Không cho Diệp Phi Dương trả lời, Bạch Thiểm lại tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi còn nhớ rất rõ Diệp đại thiếu gia lại rất hay làm phiền tôi. Lẽ nào anh thích tôi? Hôm nay anh lại vu oan tôi hại bạn gái anh, anh cũng không phải là chặt cây không được lại muốn đốt cả khu rừng đó chứ?”
“Cái gì? Vậy là Diệp thiếu mới là người theo đuổi Vu San San sao?”
“Vậy trước đó ai tung tin nói Vu San San bám theo Diệp thiếu vậy?”
“Vậy đâu mới là sự thật đây? Sao tôi càng ngày càng không hiểu gì thế?”.
“Im hết đi” Diệp Phi Dương lúc này không còn giữ được hình tượng tổng tài của mình, hắn gặng hỏi Bạch Thiểm một lần nữa: “cô dám nói không phải cô làm?”
“Tôi không phải dạng thiểu năng đi đào hố chôn mình”.
Cố Chỉ Lam lúc này sa sầm mặt. Cô ta cảm thấy nếu không ép Vu San San thì mọi chuyện cô làm từ đầu tới giờ đều đổ sông đổ bể. Cô cũng không tin lúc nãy hỗn loạn như vậy sẽ có người phát hiện. Nếu có thì nãy giờ đã ra mặt rồi.
Nghĩ thế nên lá gan của Cố Chỉ Lam cũng to hơn, cô ta ngẩn cao khuôn mặt, nước mắt bắt đầu chảy mà hướng mắt tới chỗ Bạch Thiểm: “Vu San San, lẽ nào cô dám làm không dám nhận?”
Bạch Thiểm nhếch mép khẽ cười.
Hay lắm nữ chính của ta.
Cuối cùng cũng bức được cô lồi cái đuôi cáo ra.
“Được lắm, nếu các người đều khẳng định là tôi làm thì gọi luật sư đến đi!”
Hôm nay bổn cung sẽ cho các người có đến mà không có về.
À không đúng, phải nói là mang nhục mà rời khỏi đây.