Chương 10: Thiên Kim Chân Chính (7)

“Các cậu đã nghe gì chưa, nghe nói hôm khai giảng Diệp thiếu đánh nhau với Kiều học trưởng đó”.

“Có phải là vì Cố Chỉ Lam không? Tớ cũng nghe nói. Hôm qua tớ còn thấy cô ta rời khỏi trường với Kiều Khải.”

“Cô ta không phải hôn thê của Diệp thiếu sao? Vậy mà còn day dưa với học trưởng Kiều, đúng là không biết xấu hổ mà”.

Bạch Thiểm vừa ngồi ăn cơm vừa nghe mấy em gái ngồi phía sau lưng mình bàn chuyện bát quái.

Cạch cạch

Âm thanh va chạm của đồ vật ở phía đối diện, Kiều An mang khuôn mặt đầy tức tối đang hành hạ khay cơm của mình.

“Làm sao vậy? Cậu có thù với cái khay cơm à?”

Kiều An bỏ cái muỗng trong tay ra rồi ngẩn mặt lên nhìn Bạch Thiểm.

“San San, cậu có cảm thấy Cố Chỉ Lam rất đáng ghét không?”

“Cô ta chọc giận cậu gì à?” Bạch Thiểm cảm thấy rất ngạc nhiên. Em gái nhỏ này từ trước tới giờ tuy không phải với ai cũng thân thiện nhưng cũng không nghe cô nói ghét ai.

“Cô ta là vợ chưa cưới của Diệp Phi Dương mà suốt ngày cứ quấn lấy anh trai tớ không tha”. Kiều An bắt đầu kể lể đủ điều với Bạch Thiểm. Cô nói không to không nhỏ, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe. Có vẻ như cô không muốn cho người thứ ba nghe được cô đang nói chuyện gì.

Bạch Thiểm lại khá bất ngờ với câu nói của Kiều An.

Nữ chính lại có một chân với cả anh trai của em gái nhỏ.

Sao bổn cung lại không biết chuyện này nhỉ? Anh trai của Kiều An là ai nhỉ?

Khoan, khoan. Kiều An cũng họ Kiều, vậy...

“Kiều Khải là anh trai cậu sao?” Thế giới này không phải nhỏ như vậy chứ?

“Cậu đừng nói ai biết nhé, ở trường không ai biết đâu.”

Bạch Thiểm gạc khay cơm của mình sang một bên rồi chống cằm nhìn Kiều An bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc.

Theo Bạch Thiểm biết thì Kiều gia cũng không thua gì với hai nhà Cố gia và Diệp gia. Cô cũng chưa từng nghĩ cô gái nhỏ nhắn trước mặt cô lại là một tiểu thư nhà có điều kiện như thế.

“Kiều tiểu thư, cậu là rảnh rỗi hay sao có nhà gần đây không về mà lại chui vô kí túc xá? Người nhà cậu không quản cậu à?”

“Tớ chỉ muốn làm một sinh viên bình thường thôi, ba mẹ tớ tuy không đồng ý nhưng cũng không ép buộc tớ.”

“Anh trai cậu cũng không quản cậu à?”

“Nói cậu biết nhé, anh trai tớ rất cưng chiều tớ, tớ cũng không cho anh ấy để người khác biết quan hệ của tụi tớ. Kể cả với Cố Chỉ Lam tớ cũng không cho anh tớ nói với cô ta. Chỉ là...” Giọng nói đầy hào hứng của Kiều An bất chợt ngưng lại, cô nằm bò lên bàn ủ rũ. “Anh tớ lại cứ thích cô ta, San San cậu nói xem tớ phải làm sao để cô ta không quấn lấy anh tớ nữa?”

“Thế thì cậu cứ quấn lấy anh trai cậu đừng cho cô ta có cơ hội”.

Tiểu Đản Đản:[...] ký chủ nhà nó đang dạy hư trẻ nhỏ đúng không? Sao lại đi xúi giục em gái nhà người ta đi quấn lấy anh trai? Em gái nhỏ này đừng nói là sẽ nghe theo lời nói lung tung của ký chủ nhà nó à nhen.

“San San, cậu giỏi thật, sao tớ lại không nghĩ ra chứ, cảm ơn cậu nhé”. Kiều An tâm tình trở nên vui vẻ như vừa nhặt được vàng.

Em gái này đầu óc đúng là đơn giản đến đáng yêu nha.

Bạch Thiểm và Kiều An ngồi một lúc thì rời khỏi canteen. Lúc đang đi xuống cầu thang thì thấy Cố Chỉ Lam ngay trước mặt. Cô ta đi cùng một cô gái khác đang tiến lên.

“Vu San San”. Cố Chỉ Lam thấy Bạch Thiểm liền thấp giọng gọi tên cô. “Tôi có việc muốn nói”.

Bạch Thiểm cảm thấy thế giới này đúng là nhỏ thật.

Ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được nữ chính đại nhân.

Bạch Thiểm nhìn thẳng hai người đang chắn ngang đường đi xuống của mình.

Là muốn không cho ông đây đi qua sao?

“Cố đại tiểu thư có sở thích chặn đường đi của người khác à? Tôi nghĩ tôi với cô thì chẳng có gì để nói với nhau cả?” Bạch Thiểm nói với giọng điệu đầy châm chọc. “Chó khôn không cản đường”.

Nhóm hai người: Cô ta vừa gọi bọn này là chó sao?

“Vu San San, cô nói ai là chó hả? Chỉ Lam là có chuyện muốn gặp cô nên mới đến đây tìm cô, cô đừng không biết điều”. Cô gái tóc ngắn đi cùng Cố Chỉ Lam phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Thiểm.

“Ngãi Gia, chắc cậu ấy không có ý đó đâu”. Cố Chỉ Lam vội vã kéo tay Ngãi Gia can ngăn.

“Tôi chính là có ý đó đó, chẳng lẽ nói như thế rồi các người còn không hiểu”. Bạch Thiểm vẫn thản nhiên công kích đối phương.

Cố Chỉ Lam siết chặt lòng bàn tay mình lại. Đấy lòng dâng lên một tia hận ý rồi vội bị cô đè nén lại.

“Cô” Ngãi Giá tức giận đến mức không thốt nên lời.

“San San, ba mẹ tôi kêu tôi nói với cô có thời gian thì ghé nhà tôi một chuyến”. Cố Chỉ Lam vẫn một bộ mặt hôm nay cô đến đây chỉ để truyền lời.

Bạch Thiểm tỏ ra không ngạc nhiên gì với chuyện ba mẹ ruột nguyên chủ muốn gặp cô.

“Nói xong thì né đường”. Bạch Thiểm tiếp tục bước xuống, khi đi đến chỗ Cố Chỉ Lam thì vươn tay đẩy cô ta ra. Bạch Thiểm chỉ đẩy nhẹ một cái chỉ đủ để cô ta dịch sang một bên. Nhưng cô không ngờ Cố Chỉ Lam lại lập tức trượt chân ngã xuống cầu thang.

“A”, mọi người thấy thế liền thét lên chói tay. Ngãi Gia giơ tay kéo Cố Chỉ Lam lại nhưng không kịp.

Tuy vị trí của họ đứng chỉ còn năm sáu bậc thang là tới đất rồi, nhưng cú ngã khiến đầu Cố Chỉ Lam đập trúng bậc thang.

Cố Chỉ Lam hít một hơi, dùng tay ôm lấy đầu.

“Chỉ Lam cậu có sao không?” Ngãi Gia lập tức chạy xuống đở cô ta dậy, “Chỉ Lam, trán cậu bị xước chảy máu rồi.”

Bạch Thiểm nhìn một màn trình diễn vừa rồi thì tự cảm thán trong lòng.

Cô cũng không cho rằng Cố Chỉ Lam thật sự chỉ muốn gặp cô để chuyển lời. Nhưng chơi lớn như thế này thì đúng là quá kích thích rồi.

Nữ chính này có độc.

Tiếng ầm ĩ ở cầu thang nhanh chóng thu hút người tập trung lại.

“Chuyện gì thế? Có người ngã cầu thang sao?”

“Nghe nói là có người đẩy người khác xuống cầu thang.”

“Trời, người đó không phải Cố Chỉ Lam sao, lúc nãy tôi thấy cô ta tranh vãi với Vu San San, Vu San San đẩy cô ta à?”

“Chỉ Lam”. Diệp Phi Dương từ phía ngoài vội chen vào đám người đến bên cạnh đở lấy Cố Chỉ Lam từ chỗ Ngãi Gia.

Hắn vội vàng kiểm tra thương thế trên người cô ta nên không để ý tới Bạch Thiểm.

Hôm nay hắn có hẹn đến trường đón Cố Chỉ Lam, hỏi được cô đang ở canteen hắn liền đến đây ai ngờ nghe thấy cô bị ngã cầu thang.

“San San?” Kiều An từ đầu tới giờ vẫn luôn im lặng đứng xem vội vã lên tiếng.

“Chuyện tớ nhờ cậu có làm không?”

Bạch Thiểm nhỏ giọng nói chuyện với Kiều An.

Nữ chính người ta muốn giở trò sao lão tử có thể không thuận theo chứ.

“Có, tớ làm rồi”.

"Nhớ rõ nét nhé. HD càng tốt, cậu nhớ lát anh trai cậu tới cậu lôi anh ta đi ngay, nếu để anh ta gây trở ngại cho tớ tớ sẽ không nể tình đâu”.

Bạch Thiểm không sợ Kiều Khải sẽ làm gì được cô. Nhưng xem như nể tình anh ta là anh trai của em gái nhỏ mà nhắc nhở một lần.