“Vu Tiểu thư, có phải cô vẫn chưa cho tôi biết vì sao cô lại biết tôi không?”
Bạch Thiểm đi được vài bước liền dừng lại.
Chết rồi, lúc nãy lỡ miệng nói. Tên này chưa từng xuất hiện ở trường cô. Hắn cũng chưa từng xuất hiện trước truyền thông.
Bịa chuyện thế nào mới được đây.
A nhớ rồi.
Cô xoay người nhìn về phía người đang đi về phía cô. “Hôm nay tôi nghe nói tổng tài tập đoàn Tinh Hải sẽ đến tham dự lễ khai giảng”.
Cô nhớ trong cốt truyện từng nói qua lúc này Hạ Minh chỉ vừa mới tiếp nhận Tinh Hải, hôm nay hắn đến là để tìm kiếm sinh viên có năng lực làm việc cho hắn.
Lúc này Hạ Minh một lần nữa chắn trước mặt Bạch Thiểm.
“Sao cô lại nghĩ tôi là vị tổng tài đó?” Hắn vẫn đường đường chính chính chấp vấn Bạch Thiểm.
Đại boss anh buông tha vấn đề này đi không được sao?
“Trong trường tôi làm gì có người có khí chất được như Hạ tổng đâu chứ”. Bạch Thiểm vẫn mặt dày hăng say với việc chém gió của mình.
Hạ Minh biết cô đang nói lung tung nhưng lại không vạch mặt cô.
“Vu tiểu thư xem ra rất xem trọng tôi nhỉ? Có thật là không có ý gì với tôi không?”
Có ý cái đầu của anh đó.
Sao anh cứ thích nghĩ bản tiểu thư để ý tới anh vậy?
“Hạ tổng nghĩ nhiều rồi”. Bạch Thiểm muốn vòng qua hắn bỏ đi.
Hôm nay không muốn làm nhiệm vụ.
Nhưng khi cô đi ngang hắn thì cổ tay bị hắn nắm lấy, Hạ Minh lôi cô ép sát người hắn, tay còn lại nâng cằm cô lên.
“Nếu Vu tiểu thư muốn tôi cũng sẽ thử suy nghĩ một chút mà”. Hắn cuối đầu muốn hôn cô.
Hạ Minh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn lại có hành động ngu ngốc như vậy đối với một cô gái mà hắn chưa từng quen biết.
Hắn không biết vì sao từ sau lần gặp cô ở Cố gia, hắn liền muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô. Hôm nay gặp được cô hắn lại không khống chế nỗi dục vọng muốn có được cô.
Nhưng môi hắn chưa chạm được môi cô thì nghe được giọng nói đầy âm lãnh phát ra.
“Hạ Minh, tôi cho anh cơ hội cuối cùng là buông tay ra”.
Quanh người Bạch Thiểm tỏa ra một cỗ sát khí. Cô lúc này đang muốn giết nam nhân trước mặt.
Cảm giác được sát khí trên người Bạch Thiểm, Hạ Minh vội buông tay. Hắn lui về sau một bước.
“Xin lỗi, tôi đường đột rồi.” Sau đó hắn lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào tay cô. Không đợi cô phản ứng hắn liền rời khỏi nơi đó.
Lúc này có một người đang đứng ở cửa sân thượng đợi hắn.
Hạ Minh một đường đi thẳng xuống dưới không thèm để ý đến Tống Hàn.
Tống Hàn vội đi sau hắn lãi nhãi, “Minh, cậu để tôi một mình đi chọn người còn mình thì chạy đi tán gái à? Cô gái đó là ai mà xinh đẹp thế? Từ khi nào tên mặt lạnh nhà cậu lại để ý tới phụ nữ thế?”
Lúc Tống Hàn lên tới cửa chỉ thấy Hạ Minh đang có cử chỉ mờ ám với Bạch Thiểm, hắn không nghe được đối thoại giữa hai người nên cho rằng họ là đang nói chuyện yêu đương.
“Sao cậu lại không nói gì thế? Cô ta phản ứng thế nào? Có phải cô ta rất vui mừng không?”
Mãi lo lãi nhãi quên trời đất Tống Hàn không kịp phản ứng khi Hạ Minh đột nhiên đứng lại khiến hắn đâm sầm vào lưng Hạ Minh.
“Tên khốn sao cậu lại đứng lại”.
“Cô ấy muốn giết tôi”. Hạ Minh đáp lại một tiếng rồi tiếp tục đi nhanh về phía chiếc xe đang đợi ngoài cổng, không thèm để ý tên thiểu năng vẫn đang lãi nhãi ở phía sau
Trên sân thượng, bóng dáng thiếu nữ đứng vịn tay vào lan can. Khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía xa. Ánh mắt cô hiện lên vẻ thâm trầm. Cô cô độc đứng đó để gió tùy ý thổi tóc cô bay tán loạn.
[Ký chủ, cô đang nghĩ gì thế?]
“Ta đang nghĩ có nên giết chết nam nữ chính cho xong chuyện rồi rời khỏi đây hay không.”
[Ký chủ, sao cô lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ?] Tiểu Đản Đản bị dọa sợ một trận
“Không thể?”
[Không thể, nếu cô cưỡng ép giết nam nữ chính thế giới này sẽ sụp đổ]
“Vậy thì giết Hạ Minh”.
[Chuyện đó thì ngàn lần không được, không được, không được]. Lần này Tiểu Đản Đản mới thật sự là bị dọa cho kinh sợ. Ký chủ ơi tôi vẫn chưa muốn bị cô phanh thây đâu.
“Lí do”.Giết nam nữ chính không được không nói, bây giờ còn cản ông giết nhân vật phản diện.
[Sao cô lại muốn giết hắn? Vì lúc nãy hắn vô lễ với cô sao? Như vậy cũng không thể giết người ta được].
Vì sao?
Đúng là lúc nãy cô tức giận khi hắn hành động như thế, nhưng nguyên nhân khiến cô muốn giết hắn không phải chuyện đó. Nguyên nhân là lúc đó cô có cảm giác tim cô lại có chút dao động với hắn. Cô không cho phép chuyện đó xảy ra. Tốt nhất nên giết chết là nhanh nhất.
Bạch Thiểm nghĩ vậy liền muốn hành động ngay. Cô xoay lưng muốn đi tìm Hạ Minh để động thủ.
[Kích hoạt nhiệm vụ thu thập].
Âm thanh công bố nhiệm vụ vang lên bất ngờ khiến Bạch Thiểm ngạc nhiên, lại thêm nhiệm vụ quỷ quái gì nữa?
“Ông đang muốn đi giết người, không làm nhiệm vụ”.
[Đạo cụ trợ giúp nhiệm vụ: kết hồn đăng.
Nội dung nhiệm vụ: thu thập mảnh linh hồn ma vương tam giới Mặc Tử Triệt kết thành linh hồn hoàn chỉnh.
Mục tiêu nhiện vụ:Hạ Minh]. Đi đi, cô đi mà giết hắn cho tôi xem nào.
“Mặc Tử Triệt”.Thanh âm Bạch Thiểm nhỏ dần. Tay cô nắm lấy cây đèn ngọc bích đang lơ lửng trước mặt. Từng mảnh kí ức về người nam nhân này thay phiên nhau tràn về trong tâm trí cô. Cô vì tìm kiếm cách cứu hắn sống lại mà đi khắp nơi trong ba ngàn thế giới, tìm kiến mấy vạn năm chưa từng ngừng nghỉ. Vậy mà hôm nay hắn đứng trước mặt cô cô lại không nhận ra.
Bạch Thiểm cứ thế trầm tư đến nữa ngày.
Nhưng sau đó cô lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường như không có gì.
“Tiểu...Đản...Đản”. Bạch Thiểm nghiến răng nghiến lợi. Đầu tiên là tính sổ với tên này. Cô bây giờ rất muốn chẻ nó ra làm đôi.
[Ký chủ, cô nghe tôi giải thích, lúc đầu tôi thật sự không dám nói cho cô biết chuyện linh hồn hắn bị phân tán, tôi là sợ cô không chịu nổi].
“Cho nên nếu hôm nay ta không đụng sát tâm với hắn thì ngươi cũng định giấu ta?”
[Tôi là muốn tốt cho cô thôi]
“Chém gió, mi là muốn chơi lão tử đúng không?”
[...] Biết nói gì đây, bị Ký chủ đoán đúng rồi.
“Lão tử muốn chết rồi”.
Bạch Thiểm không để ý hình tượng ngồi chồm hổm mà vẽ hình tròn. Cuối cùng cũng tìm được nàng dâu, vậy mà chưa gì đã dọa người ta bỏ chạy mất rồi.
Dỗ dành thế nào mới được đây.
Đi tìm hắn.
Đừng đùa, cô không muốn bị mất mặt thế đâu.
Mà tên đần Đản Đản nói hắn là Tử Triệt cũng không thể tin tuyệt đối được. Tìm cơ hội xác minh lại là an tâm nhất.