Việc Bạch Thiểm khuyến khích Diệp Phi Dương gọi luật sư đến nhanh chóng gây ra một trận tranh luận ồn ào.
“Cô ấy đã hiên ngang khiêu khích Diệp thiếu như vậy chẳng phải đã ngầm chứng minh cô ấy thật sự đã bị vu oan rồi sao?”
“Nhưng Cố tiểu thư sao lại phải vu oan cho Vu San San? Không phải là vì Diệp Phi Dương đó chứ? Làm vậy thật sự quá mất hình tượng rồi.”
“Các người đang ăn nói bậy bạ gì đó?” Tiếng quát của Kiều Khải vang lên, hắn phải khó khăn lắm mới chen được từ ngoài vào chỗ Cố Chỉ Lam đang đứng.
Tiếng tranh luận nhanh chóng ngừng lại.
Cố Chỉ Lam thấy Kiều Khải xuất hiện thì nét mặt hiện lên vẻ đắc ý nhưng nhanh chóng bị sự uỷ khuất che đậy.
Một Vu San San tứ cố vô thân lại có thể tạo ra uy hiếp gì cho cô ta chứ?
Bạch Thiểm nhìn thấy Kiều Khải liền quay đầu ra sau nhìn về phía Kiều An đang đứng phía trên cô vài bậc thang.
Em gái nhỏ, nhanh mà lôi thú cưng nhà cô...à không, là anh trai não tàn nhà cô đi về đi.
Kiều An liền hiểu ý, cô đi xuống phía dưới đưa thứ đồ đang cần trong tay cho Bạch Thiểm . Hôm nay chứng kiến Cố Chỉ Lam giở trò nhiều như thế cô thật không muốn anh trai mình lại bị cô ta lừa nữa.
Lúc Kiều Khải sắp đi tới bên cạnh Cố Chỉ Lam thì đột nhiên cánh tay bị ôm chặt khiến hắn bất ngờ.
Cố Chỉ Lam nhìn thấy cảnh đó liền câm phẫn , đôi mắt đầy tia máu nhìn người đang ôm lấy Kiều Khải.
Diệp Phi Dương cũng bị tràn tượng này làm chấn động nên không thấy được khuôn mặt đang tức giận của Cố Chỉ Lam.
Tình địch này của hắn cư nhiên còn nuôi một tiểu bạch thỏ sao? Thế đi giành phụ nữ với hắn làm gì?
Kiều An nâng khuôn mặt đáng yêu của mình nhìn Kiều Khải nũng nịu. Cô dõng dạc: “Khải, anh là đến đón em à, nhưng giờ chưa đi được đâu, bạn em bên kia đang bị người ta vu oan kìa, chúng ta đợi một chút nhé.”
Mọi người: lại chuyện gì đây? Em gái đáng yêu đó là ai thế?Bạn gái Kiều thiếu sao?
Kiều Khải thì càng mơ hồ với chuyện vừa xảy ra, cô em gái này làm loạn cái gì đây, nhưng hắn thật sự rất yêu thương cô em gái này, biết là cô đang quấy rối cũng không thể tức giận với cô.
Kiều Khải xoa đầu nhỏ của Kiều An: “Tiểu An, đừng nháo!”
“Người ta không nháo mà”.
Kiều An lại càng ép sát thân thể vào người ông anh nhà mình.
Cố Chỉ Lam, tôi cho cô tức mà chết.
Kiều Khải muốn thoát ra khỏi cô em gái nhà mình nhưng chưa kịp làm gì thì Kiều An đã lôi hắn lại nói nhỏ.
Không ai nghe họ nói gì chỉ thấy Kiều Khải không còn ý định bước lên trước nữa. Hắn quay sang nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô gái bên cạnh hắn.
Mọi người có mặt không biết quan hệ của hai người là gì nên khi thấy Kiều Khải đối với cô gái lại một dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt toàn toát lên vẻ chiều chuộng thì đoán già đoán non.
Bạch Thiểm thấy Kiều Khải thức thời như thế cũng thật bất ngờ.
Nam phụ này là tên muội khống sao?
Hay lắm em gái nhỏ. Có tiền đồ làm người xấu nha.
Bạch Thiểm bật ngón cái cho Kiều An. Nếu hôm nay Kiều Khải xen vô thêm náo nhiệt thì cô cũng sẽ không vì Kiều An mà bỏ qua cho hắn.
“Cố đại tiểu thư, lúc nãy cô nói tôi dám làm không dám nhận đúng không?” Bạch Thiểm nhanh chóng lôi mọi người trở lại vấn đề chính. Cô quơ qua quơ lại món đồ trong tay. “Hôm nay tôi vừa cải tạo lại món này, có thể ghi hình lẫn tiếng rõ nét lắm đó. Không ngờ vừa đưa cho cô bạn nhỏ quay thử lại thu được kết quả ngoài ý muốn nha”.
Sắc mặt Cố Chỉ Lam liền trắng bệt,Vu San San ghi hình từ khi nào? Cô ta vậy mà không để ý tới cô gái phía sau Vu San San.
Lúc nãy cô ta lợi dụng góc khuất để dựng lên cảnh bị Vu San San đẩy ngã, nhưng nếu đứng ở vị trí của cô gái đó thì sẽ thật sự quay được cảnh cô ta bước chân xuống bậc thang cho té ngã. Nếu vậy thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hết. Còn cả Diệp Phi Dương, hắn sẽ đối với cô thái độ như thế nào nếu biết bị cô lừa.
Không được, không thể để Vu San San cho mọi người xem đoạn phim đó được.
“San San, mình cũng không phải muốn gây khó dễ gì cho cậu, chuyện không có gì lớn nên chuyện này kết thúc tại đây đi.” Cố Chỉ Lam cố ngăn Bạch Thiểm lại.
Thái độ sợ sệt của Cố Chỉ Lam khiến Diệp Phi Dương dâng lên cảm xúc nghi ngờ. Hắn hôm nay gây ra nhiều chuyện như vậy là đúng hay là sai?
“Cố Chỉ Lam, đây là nơi công cộng, các người gây chú ý cho nhiều người như thế mà lại nói không muốn gây khó dễ cho tôi, cô nghĩ mọi người ở đây đều là trẻ lên ba thôi sao?”
Mọi người: làm sao mà đứng xem cũng trúng đạn rồi.
Bạch Thiểm cũng không muốn dài dòng. Cô lấy thẻ nhớ gắn vào máy tính bảng của mình. Thao tác của cô rất nhanh, chưa được một phút cô đã mở đoạn video lên đưa trước mặt mọi người, đầu đoạn phim là lúc Bạch Thiểm đụng mặt Cố Chỉ Lam ở cầu thang, rồi đến khi Cố Chỉ Lam cố ý bước chân cho ngã xuống dưới, mọi người thật sự không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Diệp Phi Dương nhìn chầm chầm vào Cố Chỉ Lam. Hắn không ngờ cô ta lại có thể lừa gạt cả hắn.
Sắc mặt Cố Chỉ Lam đã trắng bây giờ càng trắng hơn. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Phi Dương”. Cố Chỉ Lam ấp úng không biết giải thích như thế nào với hắn. Cô ta không thể tin mình lại bại trong tay Vu San San.
“Anh có việc, em theo Ngãi Gia đến phòng y tế rửa vết thương đi!” Diệp Phi Dương buông tay Cố Chỉ Lam ra để Ngãi Gia đón lấy. Hắn nhìn Bạch Thiểm bằng ánh mắt đầy hiếu kì. Hắn vẫn một dáng vẻ uy nghi nhìn Bạch Thiểm mà nói: “Vu San San, chuyện hôm nay kết thúc tại đây, Chỉ Lam sai tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô, tôi cũng không hi vọng chuyện này truyền ra ngoài”. Câu sau hắn cố ý nói lớn tiếng để cảnh cáo những người có mặt ở đó.
Cũng không đợi Bạch Thiểm phản ứng, Diệp Phi Dương quay đầu đi thẳng ra phía ngoài.
Con mẹ nó nam chính chạy nhanh thật.
Anh cứ thế mà bỏ nữ chính lại không sợ tôi ăn thịt cô ta à?
Cố Chỉ Lam thấy Diệp Phi Dương bỏ đi không nhìn cô ta một cái thì nhanh chóng đổ vỡ. Đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Kiều Khải vẫn còn đang đứng nhìn cô đầy thất vọng.
Kiều Khải cũng chưa từng nghĩ cô gái ngây thơ hắn từng thích lại là loại người như vậy.
Lúc đầu khi Kiều An nói nhỏ với hắn chuyện cô ta vu oan cho Vu San San hắn còn không tin, xém chút nữa hắn đã nổi nóng với cô em nhà mình. Nếu Kiều An không giao kèo với hắn rằng bạn cô sai thì cô sẽ theo hắn về nhà thì hắn đã không đứng im mà nhìn.
Bây giờ hắn cảm thấy nếu lúc nãy hắn không lựa chọn như vậy thì có phải hắn cũng sẽ bị cô ta đem ra đùa giỡn?
Nghĩ đến điều đó Kiều Khải liền không muốn nhìn thấy Cố Chỉ Lam nữa. Hắn nắm tay Kiều An đi ra ngoài.
Kiều An bị lôi đi liền ngoảnh đầu nhìn Bạch Thiểm.
Nhìn tôi làm gì?
Cậu biến nhanh với ông anh nhà cậu đi.
Kiều An dở khóc dở cười với biểu hiện của cô bạn chung phòng. Xui đuổi cũng không cần hiện rõ ra mặt như vậy đâu chứ.
Mọi người cũng bàn tán một chút rồi mạnh ai nấy giải tán. Cũng chẳng ai mà dám đi đối nghịch với Diệp Gia hay Cố gia.
Không đúng, có một người chính là cô gái đang đứng đầy uy nghi, bễ nghễ thiên hạ dưới chân cầu thang kia.
Bạch Thiểm bước xuống đi đến bên cạnh Cố Chỉ Lam, cô cúi xuống nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô ta khẽ nói: “Cố tiểu thư, là do cô tự mình đào hố chôn mình, nếu cô an phận không giở trò thì tôi sẽ...đào giúp cô cái hố”. Bạch Thiểm nhếch miệng cười cợt nhả.
“Vu San San, cô đắc ý sớm quá rồi”. Cố Chỉ Lam gằn từng tiếng với Bạch Thiểm.
Bạch Thiểm không thèm để ý mà vòng qua cô ta đi qua. Cô vừa đi vừa phất tay.
“Cố Chỉ Lam, cô tranh thủ thời gian mà làm thiên kim của Cố gia”.
Hai chân Cố Chỉ Lam lung lây muốn ngã. Trong lòng cô ta dâng lên nỗi sợ hãi.
Vu San San, cô ta cũng biết.