“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Trần Tiểu Ngải vốn nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Hoành Đình.
Sau khi phát hiện trái cây rơi đầy đất, giống như vội vàng hoảng sợ xoay người lại nhặt.
Không phải nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhặt, mà trực tiếp chồng mông lên nhặt.
Nhặt được hai trái, mới cảm thấy tư thế này không được đẹp lắm, lại đứng lên, cười cười ủy khuất với Hạ Hoành Đình, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt.
“Đừng nhặt.” Hạ Hoành Đình thấy dáng vẻ này của Trần Tiểu Ngải, đáy lòng sinh ra một chút không vui, đồng thời liếc mắt một cái ngầm có ý cảnh cáo Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn: ???
Hắn muốn bổ não à?
Hạ Hoành Đình không hổ là nam chính trong cốt truyện, vai rộng eo thon, dáng người cực tốt, xứng với một thân tay trang xám nhạt, còn có gương mặt tinh xảo quá mức kia, vừa mới liếc mắt nhìn, thật là kinh diễm.
Nhưng mà là một con hồ ly đã tu luyện trăm triệu năm, không dao động.
Lúc này Nguyễn Nhuyễn lĩnh ngộ được cái liếc mắt đầy ẩn ý của nam chính, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ cẩn thận một việc.
Trong cốt truyện gốc, nữ chính ngây thơ trong sáng kia, thì ra cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.
Nhìn thấy một loạt phản ứng từ lúc cô ta bước vào phòng bệnh, quả thực chỉ là suy nghĩ đơn thuần, đầu óc đơn giản hay sao ?
Chắc chắn là không phải.
Mặt mày hồ ly nhỏ Nguyễn Nhuyễn hơi rũ, khóe môi dường như không có lấy một nụ cười, chỉ là cũng không rõ ràng.
Lục Thừa bị quấy rầy nhìn hai người mới bước vào trong phòng kia.
Người đàn ông còn có chút ấn tượng, tổng giám đốc tập đoàn YCC Thanh Thành, nghe nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tên là gì nhỉ ?
Hạ Hoành Đình.
Đến chỉ biết hô to gọi nhỏ, còn không biết dạy dỗ người phụ nữ của mình.
Không quen biết, hơn nữa Lục Thừa vừa nhìn đã cảm thấy thêm một cái xương quai xanh xấu, có thể coi như hạt bụi.
Ôn hòa giữ lễ lùi sang bên cạnh, Lục Thừa gật đầu với Hạ Hoành Đình: “Có việc có thể gọi tôi, miệng vết thương của Nguyễn tiểu thư, đừng để bị dính nước.”
Lục Thừa nói xong, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vốn có trợ lý nhỏ chăm sóc cho Nguyễn Nhuyễn, nhìn thấy vài người trong phòng, lập tức đau đầu không thôi.
Chính là thân phận của cô không cho phép, cũng không có cách nào nói điều gì, đứng ở chỗ này cảm thấy rất xấu hổ, hận không thể ném từng người khỏi phòng bệnh của Nguyễn Nhuyễn.
Cho nên, im lặng làm một bức tường, tranh thủ không lên tiếng.
Trần Tiểu Ngải nhặt nửa ngày, áo thun trên người bị cuộn lên, lộ ra vòng eo thon gọn.
Thấy mặt Hạ Hoành Đình tối sầm lại, tiến lên một bước kéo người lên, nặng nề nói: “Đứng dậy.”
“Aiya, Hạ tổng, sao anh lại như vậy, anh đang lãng phí đồ ăn đấy.” Trần Tiểu Ngải vừa nói, vừa thử tránh thoát trói buộc của Hạ Hoành Đình, hình như muốn đi nhặt tiếp đống trái cây thảm không nỡ nhìn kia.
“Biết là lãng phí, sao Trần tiểu thư lại còn làm rơi trái cây? Hoành Đình chỉ là không muốn cô vất vả, sao Trần tiểu thư lại nói như vậy, ngược lại việc lãng phí đồ ăn này của cô đúng là tội ác tày trời.” Nguyễn Nhuyễn nhìn hai người kia không coi ai ra gì người tung người hứng, dịu dàng mở miệng.
Giọng nói dịu dàng như trước, giống như một cái móc nhỏ.
Âm cuối mềm mại, còn có chút làm nũng.
Hạ Hoành Đình chỉ cảm thấy xương cốt mình giống như đang bị đốt cháy, đột nhiên thiêu cháy toàn thân.
Nhẹ nuốt nước miếng, Hạ Hoành Đình áp chế cảm giác không khỏe xuống đáy lòng, mặt hiện lên vài phần không hài lòng nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Người con gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, giống như một hồ nước lạnh lẽo không gợn sóng, thực sự không có tình thú.
Bởi vì quen nhìn thấy dáng vẻ thục nữ của Nguyễn Nhuyễn, cho nên khi Trần Tiểu Ngải mơ hồ trong sáng xông vào thế giới của mình, Hạ Hoành Đình mới cảm thấy 27 năm mình sống trên đời không uổng phí.
Cảm thấy toàn thân nóng lên.
Lúc này nghe thấy Nguyễn Nhuyễn trách cứ Tiểu Ngải, trong lòng Hạ Hoành Đình ngay lập tức khó chịu.
Ngày trước anh ta chỉ cần nhíu mày ám chỉ một cái, Nguyễn Nhuyễn sẽ liền dịu dàng giải thích với mình, cô ấy cũng chỉ vô ý.
Nhưng mà hiện tai Nguyễn Nhuyễn bày ra ánh mắt xem thường, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mặt mới hạ xuống, dường như mang theo vài phấn mất mát nói: “Thì ra Hoành Đình không thèm để ý a, là do tôi nhiều lời.”
Cô gái nhẹ nhàng tựa đầu ở đó, hình như mang theo vài phần thương cảm cùng mất mát.
Trong lòng Hạ Hoành Đinh liền có chút khó chịu, một cảm giác khó nói.
Lúc trước rõ ràng sẽ không như thế này.
Vở kịch nhỏ của hồ ly nhỏ đáng yêu lại dễ thương:
Hồ ly nhỏ: Luôn có cặn bã tìm tới cửa, để ta xé!
Nam thần: Ngoạn, đưa cho ta, tay của bảo bối sẽ đau~
Trần Tiểu Ngải vốn đang ngồi xổm dưới đất nhặt trái cây, lại bị Nguyễn Nhuyễn ám chỉ trào phúng một câu, trong lòng cảm thấy cực
kỳ khó chịu, đang nghĩ ngợi xem phản bác lại như thế nào.
Chỉ là ngẩng đầu lên nhìn thấy thái độ của Hạ Hoành Đình không đúng, vội vã tiến lên giữ chặt lấy Hạ Hoành Đình, giọng nói cao cao giống như pháo nổ: “Hạ tổng, Nguyễn tiểu thu vẫn đang là bệnh nhân, sao anh có thể trách cứ Nguyễn tiểu thư.”
“Được, không trách cứ.” Mắt nhìn thấy vẻ hấp tấp, cô gái giống như mặt trời nhỏ, giọng nói của Hạ Hoành Đình không tự giác dịu dàng thêm vài phần.
Được Hạ Hoành Đình hứa hẹn, Trần Tiểu Ngải vội quay người, hơi ngượng ngùng nói: “Chuyện lúc trước xin lỗi Nguyễn tiểu thư, tôi thật sự không cố ý, tôi không biết, cà phê đã bị động tay động chân, sẽ đổ vào cánh tay của Nguyễn tiểu thư . . .”
Sau đó là thanh âm nho nhỏ, khác hắn với tiếng hô to lúc trước của cô ta.
Ngược lại lộ ra vài phần ủy khuất cùng khó chịu, Hạ Hoành Đình nghe thấy lập tức đau lòng không thôi.
Mỗi một câu nói của Trần Tiểu Ngải, anh ta đều không suy nghĩ miệt mài theo đuổi, chỉ muốn ôm người ấy vào trong lòng, an ủi một phen.
Chỉ là hiện giờ Trần Tiểu Ngải lạnh lùng với anh ta, làm cho Hạ Hoành Đình trong thời gian ngắn không bỏ xuống được lòng tự tôn của mình để đi an ủi.
Không được an ủi Trần Tiểu Ngải, Hạ Hoành Đình trút nỗi bực tức này lên Nguyễn Nhuyễn: “Tiểu Ngải cũng không có ý, em cũng không xảy ra chuyện gì lớn, đừng so đo với cô ấy.”
Chỉ một câu nói, trực tiếp thể hiện cách làm người của Hạ Hoành Đình.
Cường thế, bá đạo, tự làm chủ.
“Đây còn không phải vấn đề lớn?” Nguyễn Nhuyễn ngồi trên giường xem kịch, đột nhiên ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ đáng thương yếu ớt nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Nhuyễn như vậy, Hạ Hoành Đình chưa từng gặp qua.
Trước đây Nguyễn Nhuyễn đoan trang ưu nhã, làm người thanh cao lạnh lùng, không hề có hứng thú gì.
Bằng không dựa vào hôn ước từ nhỏ của hai người, anh ta sao lại có thể coi trọng một Trần Tiểu Ngải xông vào cuộc sống của mình.
Thật sự thì Nguyễn Nhuyễn quá im lặng, chẳng có chút thú vị nào.
Thế nhưng lúc này vẻ mặt yếu ớt của Nguyễn Nhuyễn, hốc mắt hồng hồng, lại có giọt nước mắt chỉ chực trào ra, giọng nói dịu dàng hỏi.
Đây còn không phải là vấn đề lớn?
Không đợi Hạ Hoành Đình nói thêm gì, Nguyễn Nhuyễn lại cúi đầu cẩn thận nhìn cánh tay mình, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói có thể sẽ lưu lại sẹo.”
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ đáng thương, giống như một cái pháo hoa nổ tung bên tai Hạ Hoành Đình.
Nếu để lại sẹo trên cánh tay thục nữ xinh đẹp lại nhã nhặn, chỉ sợ tương lai gả cho người ta, sẽ bị người ngoài ngầm chê cười.
Trần Tiểu Ngải vốn muốn nắm lấy cánh tay Hạ Hoành Đình, nói cái gì đó.
Lúc này thấy ánh mắt của Hạ Hoành Đình toát ra, nào là đáng thương, đau lòng, cả người đều không tốt lắm.
Cũng không rảnh lo chuyện khác, quay người đến mép giường của Nguyễn Nhuyễn, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quỳ gối, giọng nói vội vàng, còn mang theo tiếng nức nở: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi không ngờ cánh tay cô lại bị phỏng . . .”
Đến lúc này, còn không nghĩ lại việc mình động tay động chân, lại còn tận lực vứt bỏ hết nồi đi.
Ai nói nữ chủ này vô tâm cơ?
“Haha, đúng thật không ngoan ngoãn.” Trong biển ý thức Nguyễn Nhuyễn thở dài một tiếng, sau đó tỏ vẻ nguy hiểm.
9488 sợ tới mức cả người đề phong: “Ký chủ, người hứa nguyện không có nguyện vọng ngược nam nữ chính a, cô không cần xúc động!”
Một khi nam nữ chính bị chơi hỏng, cái thế giới nhỏ này cũng xong luôn, 9488 không muốn vừa mới đi làm đã phá hư một cái thế giới.
Như vậy cả đời này nó cũng không được chuyển chính thức!