“Nếu bọn họ quy củ một chút, ta cũng sẽ không chủ động dạy bọn họ làm người.” Nguyễn Nhuyễn kháng nghị với 9488, cũng chỉ là một câu nói thường, nhẹ giọng phản bác.
9488 lại một lần nữa lại bị câu nói này làm cho im lặng như phỗng
Nó liền biết, đây là thói quen của hồ ly nhỏ, nhất định sẽ làm cho nó không được chuyển chính thức như bình thường.
Đáng thương, tiền lương khi nó chuyển chính thức, 5 vạn 1 tệ, còn có 13 ngày nghỉ đông, oa oa oa.
“Cánh tay của tôi bị thương như vậy, Trần tiểu thư không cảm thấy có lỗi chút nào sao?” Nguyễn Nhuyễn cũng không phải nguyên chủ lạnh lùng thanh cao, chuyện gì cũng không so đo.
Hồ ly nhỏ tình cách nóng nảy muốn dỗi ai liền dỗi người đó, nam nữ chính nga?
Chơi hư thế giới này, các người cũng chỉ là tế phẩm sau khi thế giới này bị hỏng.
Trần Tiểu Ngải đại khái cũng không nghĩ tới, ở trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn đại tiểu thư là người luôn lạnh lùng không để ý đến mọi chuyện, tự nhiên lại dỗi cô ta một câu như vậy.
Cả người đang suy nghĩ, vẫn ở nguyên tại chỗ đó.
Trong nguyên tác, ngày hôm sau sau khi nguyên chủ nhập viện nam nữ chính mới xuất hiện.
Thật ra nguyên chủ chỉ bị phỏng, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cha mẹ cô không yên tâm, tuy rằng ở nước ngoài không về, nhưng vẫn sắp xếp người chăm sóc cho Nguyễn Nhuyễn ở bệnh viện, tĩnh dưỡng cho tốt.
Ngày hôm sau nam nữ chính tới đây thăm, Trần Tiểu Ngải tung tăng nhảy nhót, khiến phòng bệnh đầy chướng khí.
Nhưng nam chính Hạ Hoành Đình vẫn khăng khăng cảm thấy Trần Tiểu Ngải như vậy rất nhanh trí đáng yêu, vẫn không mở miệng trách cứ, thậm chí còn khuyên Nguyễn Nhuyễn hào phóng một chút, đừng so đo với Trần Tiểu Ngải.
Tính cách nguyên chủ vốn lãnh đạm, lại bởi vì giữ giá, hơn nữa nam chính lại khuyên bảo, liền không hề so đo.
Nhưng mà bởi vì chuyện này, thật ra mẹ nam chính đã biết đến sự tồn tại của Trần Tiểu Ngải.
Mẹ nam chính đau lòng con trai mình, không muốn xuống tay trên người nam chính, liền cổ vũ nguyên chủ đến công ty, cũng giống Trần Tiểu Ngải trở thành trợ lý.
Mục đích đương nhiên là xem trọng nam chính, khiến nam chính và Trần Tiểu Ngải không đến được với nhau.
Nguyên chủ đối với việc trưởng bối khuyên bảo không có cách nào chối từ, chỉ có thể đồng ý.
Kết quả, sau khi trở thành trợ lý, lại trở thành đá lót đường cho Trần Tiểu Ngải.
Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nam chính cũng không cảm thấy Trần Tiểu ngải có cái gì không đúng, thậm chí cảm thấy cô gái mơ hồ đáng yêu như vậy, mới chính là người anh ta thích.
Ba người bởi vì Nguyễn Nhuyễn trở thành trợ lý, tiến thêm một bước dây dưa, mãi cho đến cuối cùng Nguyễn Nhuyễn bị đẩy xuống lầu.
Tâm nguyện của nguyên chủ là sớm từ hôn, không muốn dính dáng đến hai người kia nữa.
Cho nên, vị trí trợ lý này, Nguyễn Nhuyễn cũng không cần nhận lấy cơ hội mẹ nam chính cho.
Muốn con trai mình giữ khoảng cách với ngọn cỏ dại Trần Tiểu Ngải?
Vậy thì tự bà đi mà làm đi.
Quanh co long vòng, cuối cùng còn ghét nguyên chủ, ai cho mẹ nam chính cái dũng khí như vậy?
Trần Tiểu Ngải bị Nguyễn Nhuyễn dỗi đến mắc kẹt, sau khi phản ứng lại, dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương lại có vài phần quật cường nhìn Hạ Hoành Đình.
Hạ Hoành Đình lúc này thấy cô cực kỳ để bụng, tự nhiên là che chở Trần Tiểu Ngải.
“Nguyễn Nhuyễn, sao em có thể nói như vậy, Tiểu Ngải cũng là vô tâm, hơn nữa . . .” Hạ Hoành Đình còn muốn nói gì nữa.
Thế nhưng Nguyễn Nhuyễn đã kịp thời giơ tay ngăn anh ta lại, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng đuôi mắt lại phong tình, làm cho trái tim Hạ Hoành Đình hơi xao động.
Lại cảm thấy, Nguyễn Nhuyễn hôm nay không giống với ngày trước.
“Nếu chúng ta có thể nói chuyện riêng, tôi sẽ không so đo chuyện này.”
Bước đầu từ hôn, đương nhiên là khiến vị nam chủ luôn cho rằng nguyên chủ yêu anh ta đến chết đi sống lại này tự động rời khỏi.
Hồ ly nhỏ ta tuy không ngại dạy bọn họ làm người, nhưng mà không vội.
Không có nguyên chủ trộn lẫn bên trong, Nguyễn Nhuyễn thật ra muốn nhìn một chút, chuyện của nam nữ chính còn có thể đi xa đến đâu.
Haha, nam phụ đặc biệt còn chưa lên sân khấu đâu.
Không sợ bọn họ lăn lộn không đứng dậy nổi!
“Anh . . .” Hạ Hoành Đình nghe thấy Nguyễn Nhuyễn muốn nói chuyện riêng với mình, trên khuôn mặt hiện lên vài phần vui mừng, nhưng mà lại không muốn biểu lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác, cho nên rất nhanh liền thu lại.
Trấn an vẻ mặt thê lương bi ai của Trần Tiểu Ngải một chút, rồi đuổi người ra ngoài.
“Hạ tổng.” Trần Tiểu Ngải nào dám an tâm rời khỏi, cô ta tuy rằng chướng mắt nam chính, tuy nhiên không thể phủ nhận trái tim rung động của mình.
Nguyễn Nhuyễn lại là vị hôn thê từ nhỏ của Hạ Hoành Đình, cô ấy . . .
Chỉ là lúc này, nếu như cô ta không rời khỏi, Nguyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện cánh tay bị phỏng.
Nặng nhẹ nhanh chậm, Nguyễn Nhuyễn còn phân vân một lúc.
Mỗi bước đi lưu luyến, khuôn mặt ngập tràn nước mắt, thật cẩn thận buông lỏng bàn tay đang nắm ống tay áo của Hạ Hoành Đình, đi ra khỏi phòng bệnh.
“Bông hoa sen này thật trắng.” 9488 không nhịn được chửi thề một câu.
“Lòng không được thay đổi như thế.” Nguyễn Nhuyễn hừ nhẹ một tiếng, phản bác một câu.
9488 lại một nữa ngồi ngay ngắn.
Trong phòng bệnh ngoại trừ Trần Tiểu Ngải còn có một cái phông nền khác.
Nhưng mà Nguyễn Nhuyễn cũng không có ý bảo cô ấy ra ngoài, cô trợ lý nhỏ ngoan ngoãn đứng một bên, tự làm một cái phông nên thật tốt, vẫn luôn không nhúc nhích.
“Tiểu Nhuyễn.” Nhìn người ngồi trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái, khuôn mặt lạnh lùng, Hạ Hoành Đình mềm lòng vài phần.
Lúc mở miệng nói, đều dịu dàng hơn không ít, giây tiếp theo, liền nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, lúc này khẽ nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Hạ Hoành Đình, chúng ta từ hôn đi.”
Không đợi Hạ Hoành Đình phản ứng lại, Nguyễn Nhuyễn thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, làm cho người khác không thấy rõ vẻ mặt của cô, giọng nói thấp thấp tiếp tục truyền đến: “Vừa rồi anh và Trần tiểu thư kẻ tung người hứng, tôi cũng thấy rõ rồi, nếu như anh đã tìm được người mình thích, chuyện hôn ước của chúng ta, cũng không cần thiết phải duy trì.”
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, vẻ mặt cô gái đáng thương, lời nói còn mang theo vài phần oán giận, Hạ Hoành Đình chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, lại cảm thấy Nguyễn Nhuyễn đang tự thương hại mình, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
“Tiểu Nhuyễn, sao em lại nghĩ như thế, Tiểu Ngải chỉ là trợ lý của anh, bọn anh cũng không có quan hệ gì, anh cũng biết khoảng thời gian này anh xem nhẹ em, em yên tâm, hết khoảng thời gian này, anh liền xin nghỉ dài hạn, đưa em ra ngoài chơi, Tiểu Nhuyễn . . .” Đại khái là không khí quá tốt, cũng có thể là hôm nay Nguyễn Nhuyễn đột nhiên không giống những hôm khác, lúc trước cảm thấy giống canh suông, Nguyễn Nhuyễn không hề có tình cảm, hôm nay ở trong mắt Hạ Hoành Đình, phá lệ có mị lực.
Cho nên, sau khi nói xong, Hạ Hoành Đình tiến lên một bước, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường.
“Bị trợ lý ôm vào trong ngực a, Hạ tổng thật là tốt.” Sau khi Hạ Hoành Đình ngồi xuống giường, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu, cười nhạt mở miệng hỏi lại một câu.
Ngữ điệu trào phúng, chẳng hề che dấu chút nào, đặc biệt trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ khinh thường.
Lòng tự trọng của đàn ông trong Hạ Hoành Đình lập tức bị khích phát, còn không kịp cảm nhận được sự ấm áp, liền đứng dậy, giọng nói không tự giác cất cao nói: “Tiểu Nhuyễn, anh biết em yêu anh, chuyện của anh và Tiểu Ngải, căn bản chẳng có gì cả, em có thể đừng lấy cớ làm loạn được không?”
“Được a, nếu anh không ngại tôi và tiểu công tử nhà họ Nguyên đi chơi dài ngày bên ngoài như vậy, liền coi như tôi chưa từng nói gì.”
Nguyễn Nhuyễn vốn không thèm để ý đến thái độ của Hạ Hoành Đinh.
Nhẹ nhàng nói không nghe, nhất định phải để mình giáo huấn đối phương cách làm người sao?
Có thể, hồ ly nhỏ đang lúc rất rảnh rỗi đây.