Chương 2: Nữ Phụ Hào Môn (3),(4)

“Này, ký chủ, cô không cần làm chuyện này.” Bản năng 9488 liền cảm thấy hồ ly nhỏ muốn làm chuyện gì đó, muốn nhắc nhở một tiếng, lại không đủ tự tin, nên giọng nói hơi lắp bắp.

“Yên tâm.” Nguyễn Nhuyễn nhẹ đáp một tiếng, không bao lâu, một bác sĩ đi từ ngoài vào.

Thân hình cao, dáng người cực phẩm, tuổi trẻ nho nhã, khí chất bất phàm.

Anh chậm rãi đi tới, giống như nam chính trong truyện tranh, đột nhiên bước từ trong trang giấy ra ngoài đời thực.

Đẹp đẽ giống như trong giấc mơ vậy.

So với nam chính Hạ Hoành Đình trong cốt truyện, khí chất đương nhiên không hề thua kém, thậm chí hơi thở còn dễ ngửi hơn tên cặn bã kia nhiều.

“Người qua đường Giáp, Lục Thừa.” 9488 kịp thời cung cấp thông tin cho Nguyễn Nhuyễn về vị bác sĩ đang đứng trước mặt.

“Chào bác sĩ Lục.” Giọng nữ dịu dàng yêu kiều, xứng với khuôn mặt thanh cao lạnh lùng xinh đẹp diễm lệ, khiến cho trong lòng Lục Thừa vừa mới đi vào xao động.

“Cảm thấy thế nào?” Lục Thừa thu hồi cảm xúc của mình, dịu dàng hỏi một câu.

Cảm giác hoàn toàn tốt, không phải vì Nguyễn Nhuyễn bị phỏng cánh tay, mà vì quá mệt mỏi nên ngủ một giấc.

Nhưng mà lúc bác sĩ Lục hỏi lại cực kỳ dịu dàng.

9488 vừa nghe thấy ngữ điệu này của Nguyễn Nhuyễn, liền cảm thấy thế giới này sắp không xong rồi.

“Ký chủ, cầu xin cô không cần làm chuyện này, tôi còn đang trong thời gian thực tập, thành tích không hợp lệ, sẽ không được chuyển chính thức, oa oa . . . “ 9488 sợ tới mức khóc lớn.

“Kéo mi vào sổ đen nha.” Câu nói nhẹ nhàng nhấn mạng chữ cuối vang lên trong biển ý thức.

9488 giây tiếp theo, an tĩnh như gà, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Tộc hồ ly, xảo trá lại xấu bụng, 9488 tin tưởng bản thân nếu còn nói nữa, thế giới này coi như xong.

“Không được tốt lắm.” Giọng nữ mảnh mai, xứng với một ánh mắt ẩn chứa chút phong tình.

Lục Thừa cảm thấy tim mình vừa động, đáy mắt ngầm ý có vài phần lửa nóng.

Anh sống trên đời đã 27 năm, chưa từng có cảm giác này.

Anh có cách sống và mục đích sống khác biệt, chuyện tình yêu nam nữ với anh, không có cũng được, chỉ lãng phí tinh lực.

Nhưng nếu người kia là yêu tinh câu hồn thì sao?

Lại cảm thấy, cảm giác đó cũng không tệ lắm.

Trên khuôn mặt nho nhã ôn hòa của bác sĩ Lục, đáy mắt gợn sóng, đầu lưỡi đỡ hàm trên, vẫn duy trìe một chút thanh tỉnh.

“Phải không?”Lục Thừa nhẹ giọng hỏi lại, đồng thời trong lúc nói chuyện, đã tiến lên mộtc bước, cẩn thận lật xem vết thương trên cánh tay của Nguyên Nhuyễn.

Băng gạt quấn bên trên quá dày, hiện tại lại là mùa hè, che kín miệng vết thương lại như

vậy trái lại không có gì tốt.

Tay gỡ băng gạt xuống một vòng, thiếu nữ cười dịu dàng, thanh âm ngọt ngào, tựa như thứ xa xỉ.

Lục Thừa giống như vô tình lướt qua, lại đúng lúc đụng vào khuôn mặt mê hoặc lòng người của thiếu nữ.

Hoa lửa và lửa nóng trong nháy mắt, bùng cháy nở rộ.

Lục Thừa lại một lần nữa đè ép đầu lưỡi, kiềm chế một thân lửa nóng lại.

Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trước mặt là thiếu nữ mặt quần áo bệnh nhân, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, khe rãnh như ẩn như hiện, giống như chiếc hộp Pandora, dụ dỗ anh vượt qua rào cản bước về phía trước.

Thật đúng là tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.

Lục Thừa ám chỉ trong lòng, nhưng mà cuối cùng cũng phải biết chừng mực, biết thân phận đối phương.

Sau khi gỡ tầng tầng băng gạt, cuối cùng cũng lộ ra miệng vết thương.

Sau khi nuốt nước bọt, nhìn vết thương kia có chút dọa người, còn có chút đáng thương.

Lục Thừa thiếu chút nữa theo bản năng hôn lên miệng vết thương, lại phản ứng lại, trong lòng âm thầm phỉ nhổ một tiếng.

Cũng không phải chưa từng thấy yêu tinh câu dẫn, nhưng con trước mặt, dường như lại không giống những con khác.

Rõ ràng thời điểm ngày hôm qua nhìn thấy cô ấy, mình cũng không có loại phản ứng này,thế nhưng hôm nay, lại cảm thấy có cái gì đó, vừa rồi bắt đầu bàng một cái liếc mắt đầy phong tình, liền không giống nhau.

Vở kịch nhỏ:

Hồ ly nhỏ: Là bổn hồ ly lên sàn, vốn không phải nguyên chủ gì hết!

Nam thần: →_→ gọi một tiếng ba ba, rốt cuộc có gọi hay không?

Hồ ly nhỏ: . . .

“Mùa hè nóng bức, nếu che lại kín quá, miệng vết thương cũng sẽ không tốt, bôi nhiều thuốc như vậy, giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại, đừng dính nước.” Ba chữ cuối cùng, tràn đầy dịu dàng và nhu tình.

Nếu không phải ánh mắt của anh quá mức rõ ràng, hồ ly nhỏ còn tưởng anh không bị mình câu dẫn.

Người đàn ông trước mặt này, lại không giống như lời 9488 đã nói, đâu phải là nhân vật nước tương đâu.

Nhưng mà xem lại cốt truyện, cốt truyện chính, Lục Thừa đúng là một nhân vật nước tương.

Toàn bộ cốt truyện, chỉ xuất hiện đúng một lần.

Chính là lúc này đây khi Nguyễn Nhuyễn bị phỏng cánh tay, sau đó lại đến, bác sĩ Lục cũng không còn xuất hiện nữa.

Tới đổi hướng đi?

Ai sẽ quan tâm đến hướng phát triển của một nhân vật nước tương?

“Đột nhiên cảm thấy câu chuyện này không nhàm chán như vậy.” Nguyễn Nhuyễn thở dài một tiếng.

9488 muốn chuyển chính thức im lặng như gà, chuyện gì cũng không dám nói.

Nó biết con hồ ly thối tha này, nhất định sẽ không nghe nó nói, nhưng mà cũng không có năng lực trói buộc đối phương.

Nhưng Chủ Thần giao dịch với con hồ ly xảo trá này, nó có thể làm gì bây gi?

Không được chuyển chính thức, nó cũng rất tuyệt vong a.

“Nếu như, dính nước thì sao?” Hồ ly xinh đẹp trăm triệu năm chưa được thưởng thức ai, đột nhiên cảm thấy con mồi trước mắt này, thật ra cũng rất ngon miệng.

Cho nên, sau khi nói câu kia với Lục Thừa, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên ngồi dậy, khẽ nhếch đầu, lại dịu dàng hỏi một câu.

Âm cuối giống như cái móc nhỏ móc vào lòng người, cùng với xương quai xanh trắng nõn, giống như bươm bướm bay trước mặt Lục Thừa.

Anh đối với xương quai xanh hoãn mỹ, có chút thiên vị.

Lúc trước có thích một ngôi sao nữ, chỉ là sau đó, thân hình biến dạng, không còn xương quai xanh tinh xảo, anh liền không thích nữa.

Chỉ là hôm nay, dường như thấy được.

Rõ ràng, xương quai xanh ngày hôm qua, không có mị lực như vậy.

“Tôi sẽ kê thuốc cho cô.” Giọng nói dịu dàng, giống như nói nhỏ với người yêu, chỉ là mặt Lục Thừa hoàn toàn bình tĩnh, tuy rằng khóe môi khẽ cười.

“Nguyễn tiểu thư, sao cô lại, tôi . . .” Trong lúc hai người thiên lôi địa hỏa[1], thời điểm nhìn như muốn cuốn vào nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, tiếng động lớn vang lên như sét đánh.

[1] Thiên lôi địa hỏa: Ám chỉ trạng thái kích thích nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

Nga, chuyện này, đúng là hơi quá đáng.

Hồ ly nhỏ nhìn nữ chính trong cốt truyện lỗ mãng xông vào – Trần Tiểu Ngải, trong lòng âm thầm nghĩ.

Thân hình Trần Tiểu Ngải miễn cưỡng cao đến 1m60, dáng người cũng không tồi.

Lúc này mặc một cái quần jeans bó sát, một cái áo thun màu xám to rộng, trang điểm thanh xuân tự nhiên, hợp với khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, nhìn cũng không tồi.

Nhưng mà, nữ chính trong cốt truyện, lớn lên mà xấu, thì cũng không lọt vào mắt nam chính được.

“Sao hai người lại ôm nhau?” Trần Tiểu Ngải vừa tiến lên, nhìn thấy Lục Thừa nắm tay Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn đang ngửa đầu nhìn đối phương.

Khoảng cách hai người rất gần, nhìn giống như ôm nhau, nhưng vẫn cách khá xa.

Thế nhưng Trần Tiểu Ngải vẫn lớn tiếng nói trắng ra, sau khi hỏi xong, dường như mới phản ứng lại, thấy mình hỏi vậy không được tốt lắm.

Duỗi tay gãi gãi tóc, tiếp theo tỏ vẻ ngượng ngùng, quay đầu nhìn nam chính trong cốt truyện Hạ Hoành Đình nói: “Em, em không có ý này, thật ra Nguyễn tiểu thư và vị bác sĩ này không ôm nhau, em nhìn lầm rồi, em . . .”

Càng giải thích càng loạn, càng nói càng hàm hồ.

Bởi vì đột nhiên duỗi tay vò đầu, vốn trong tay xách theo túi hoa quả rơi xuống đất, trái cây bên trong lăn đầy dưới đất, quăng rớt thảm không nỡ nhìn.