“Hoành Đình, nếu anh thực sự thích Nguyễn tiểu thư, em nguyện ý buông tay, Hoành Đình, anh thả em ra đi, em biết chúng ta không hợp, em . . .” Trần Tiểu Ngải mặt mày thê lương bi ai nhìn đôi nam nữ trước mặt, nước mắt bất chợt liền rơi xuống.
Cô ta vốn thân cô thế cô, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh lúc này, càng làm tôn lên vài phần nhu nhược động lòng người của cô ta.
Hạ Hoành Đình nghe cô ta nói như vậy, lập tức liền đỏ mắt, muốn lao ra giữ người lại, nổi giận gầm lên một tiếng:
“Tiểu Ngải, người trong lòng anh là ai, em còn không biết sao? Làm sao em lại không tin anh, anh và Nguyễn Nhuyễn, một chút quan hệ cũng không có.”
Một câu nói thốt ra, Hạ Hoành Đình kìm chế tức giận ôm Trần Tiểu Ngải vào lòng, đồng thời quay đầu, đáy mắt như phun lửa vào người đang đứng một bên, Nguyễn Nhuyễn vân đạm phong khinh[1], phẫn nộ quát: “Nguyễn Nhuyễn, tôi nói rồi, người tôi yêu chính là Tiểu Ngải, người không thích phiền toái như cô sao lại thích dây dưa với tôi vậy?”
[1]Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. (Nguồn: vuonhoacuabachtra)
“Xin lỗi, tôi . . .” Thật sự không có ý muốn quấn lấy anh, Nguyễn Nhuyễn dường như rất khó xử, chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, một câu còn chưa nói xong, liền bị Trần Tiểu Ngải ôm lấy hai chân.
Giọng nói, dừng lại như vậy.
Sau đó là Trần Tiểu Ngải gần như điên cuống khóc lóc kêu gào: “Nguyễn tiểu thư, tôi và Hoành Đình thật lòng yêu nhau, cầu xin cô thành toàn cho chúng tôi, cầu xin cô . . .”
Một tiếng hét lớn vang lên, Nguyễn Nhuyễn đứng bên cửa sổ, Trần Tiểu Ngải dùng sức, thân thể Nguyễn Nhuyễn không chịu nổi khống chế đột nhiên ngã ra sau.
Cửa sổ sát đất phía sau, đột nhiên trở nên mỏng manh bất kham, giây tiếp theo trực tiếp vỡ tan, vốn Nguyễn Nhuyễn đứng sát phần thủy tinh, bởi vì Trần Tiểu Ngải dùng sức theo quán tính, trực tiếp rơi xuống từ cửa sổ.
Trực tiếp rơi xuống từ tầng 33, sinh mạng tuổi trẻ giống như một làn gió thổi qua.
Ở tại tầng 33, khóc rống không thôi, nam nữ chính áy náy lại bất an, ôm nhau.
Hình ảnh vừa chuyển, cảnh giới hư không, tiểu hồ ly Nguyễn Nhuyễn nhìn linh hồn người trùng tên trùng họ với mình, nhẹ giọng hỏi:
“Người đó chính là ước nguyện lúc này của cô?”
Giọng nói mềm mại, mê hoặc lòng người, chữ cuối câu như đang làm xao động lòng người.
Chỉ đáng tiếc, trước mặt chỉ là sự im lặng, linh hồn tĩnh lặng như nước.
Người con gái mới chết không lâu kia, lúc chỉ còn là một vệt lình hồn nhỏ nhoi, dò hỏi Nguyễn Nhuyễn, thanh cao lạnh lùng gật đầu:
“Ừm.”
“Tôi có thể hoàn thành tậm nguyện của cô, nhưng mà yêu cầu cô trao linh hồn cho tôi, đồng ý không?” Giọng nói dịu dàng, từ trong miệng nhỏ của hồ ly thốt ra, mang theo vài phần mê hoặc làm say lòng người.
“Đồng ý.” Bình đạm như nước, an tĩnh ngoan ngoãn, giống như Nguyễn Nhuyễn trước mặt này, cả đời giản đơn.
“Đi thôi.” Hồ ly nhỏ vẫy vẫy tay, linh hồn kia từng chút từng chút phiêu tán vào hư không, cho tới khi biến mất không thấy.
Linh hồn tan biến, tâm nguyện của người hứa nguyện, lại đang hiên rõ ràng trước mặt.
Cô gái này tên là Nguyễn Nhuyễn, để lại cho hồ ly nhỏ hai tâm nguyện, một là từ hôn thành công với Hạ Hoành Đình, tìm một người yêu thật lòng, kết hôn sinh con, bình yên sống hết cuộc đời.
Tâm nguyện thứ hai, muốn cha mẹ mình bình an sống đến già.
“Tự nhiên không có oán khí.”Hồ ly nhỏ Nguyễn Nhuyễn nhíu mày lại, đơn giản đánh giá một câu.
Biển ý thức của hệ thống 9488 sau khi im lặng một lúc lâu, lúc này mới sợ hãi: “Nguyện vọng đơn giản một chút không tốt sao?”
“A, con người.” Hồ ly nhỏ lạnh lùng a một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
Hệ thống 9488 sợ tới mức im lặng như gà, cũng dám đem đầu ra mạo hiểm nữa.
Tiểu hồ ly Nguyễn Nhuyễn, tu luyện trăm triệu năm, chỉ đợi cuối cùng biến thành hình người ổn định, liền có thể sinh hoạt giống con người, đi xuống thế gian sinh sống.
Chỉ là linh khí hiện đại ngày càng loãng, nó cũng chỉ biến được thành hình người, không thể tăng tiến sức mạnh.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, muốn thu thập sức mạnh cùng Chủ Thần trong 3000 thế giới nhỏ.
Nguyễn Nhuyên xuyên qua 3000 thế giới nhỏ, giúp người hứa nguyện hoàn thành tâm nguyện, thù lao là linh hồn của người hứa nguyện, mỗi một linh hồn, có thể thắp sáng một ngôi sao trên cổ tay của hồ ly nhỏ, Chủ Thần cũng có thể thu thập một chút thần lực.
Thắp sáng toàn bộ sao trên cổ tay, hồ ly nhỏ liền có thể mượn cơ duyên này, củng cố khả năng biến hình thành người.
Hồ ly nhỏ thích ứng nửa tháng, nhận được nhiệm vụ thứ nhất, đó là tậm nguyện của người trước mặt này.
Nhẹ a một tiếng, hệ thống 9488 giống như con chim cút, nấp trong góc, hồ ly nhỏ lại cười nhẹ: “Đi thôi.”
9488 run bần bật mở ra thế giới của người hứa nguyện Nguyễn Nhuyễn có giọng nói thanh cao lạnh lùng kia.
Mới vừa hòa nhập vào thân thể người hứa nguyện, cánh tay liền truyền đến một cảm giác đau đớn.
“Tê . . .” Nguyễn Nhuyễn mở to mắt, lọt vào tầm mắt là một khoảng không gian trắng, vừa thấy tường trắng, cửa trắng, khăn trải giường trắng, chăn trắng, hồ ly nhỏ liền biết, mình đang ở bệnh viện, lại còn nằm ở trên giường bệnh.
Nơi cánh tay đau đớn, còn cuốn đầy băng gạc.
Cô gái trẻ tuổi đứng ở mép giường, vừa thấy Nguyễn Nhuyễn tỉnh, vội vàng vui mừng kêu lên một tiếng: “Đại tiểu thư đã tỉnh.”
Lúc nói chuyện, đồng thời ấn chiếc chuông trên đầu giường.
Nguyễn Nhuyễn hơi rũ mắt không nhìn người, biển ý thức của 9488 đã nhanh chóng truyền cốt truyện đến.
Đây là một câu chuyện tình yêu hiện đại đơn giản, cốt truyện cơ bản là câu chuyện cũ rích về tình yêu giữa tổng tài bá đạo và cô gái nhà nghèo.
Nam chính Hạ Hoành Đình là con trai cả của chủ tịch tập đoàn YCC, tuổi còn trẻ, đã cật lực làm việc.
Khác với các phú nhị đại ăn chơi khác, Hạ Hoành Đình 27 tuổi đã gần như nắm giữ tập đoàn YCC, thay thế người cha phong lưu và ông nội mềm yếu, trở thành người quyền lực nhất nhà họ Hạ.
Nữ chính Trần Tiểu Ngải, xuất thân nghèo khó, gia cảnh bần hàn, bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn nên kết bạn với nam chính.
Nam chính bị vẻ cứng cỏi trên người cô ta hấp dẫn, khí thế không chịu thua hấp dẫn, chẳng sợ mỗi hành động của Trần Tiểu Ngải đều theo cảm tính, nhưng ở trong mắt nam chính, chính là nhanh trí đáng yêu.
Hai người này từ lúc bắt đầu nhìn nhau không vừa mắt, đến cuối cùng yêu nhau say đắm.
Căn bản đây là một câu chuyện vui vẻ HE.
Nhưng loại truyện về tình yêu giữa con nhà giàu và cô gái nhà nghèo này, luôn có một nữ phụ bạch phú mỹ ngáng chân.
Khác với những kịch bản khác, nữ phụ không tìm đường chết, mà là hãm hại, mà là dây dưa không dứt.
Nguyễn Nhuyễn là thục nữ đại gia chân chính, sau khi biết người Hạ Hoành Đình chọn lựa không phải mình, liền chủ động rời khỏi.
Thế nhưng chủ nghĩa tâm lý nam chính phá rối, anh ta không tin nữ phụ không yêu hắn, lại lưu luyến buông bỏ nữ chính.
Hơn nữa nữ chính một lòng một dạ yêu đương, chẳng sợ gặp phải một cục diện rối rắm.
Ba người tương ái tương sát[1], một đường rối rắm, Nguyễn Nguyễn kỳ thật cũng không làm gì cả, chỉ thiếu chút nữa là có thể rời khỏi trận hỗn chiến này rồi, vốn vì câu chuyện này không tồn tại tình tay ba, bị nữ chủ đẩy từ trên tầng cao xuống, trực tiếp bỏ mạng.
[1] Tương ái tương sát: yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Nữ chính trong tay náo loạn mạng người, nhưng mà có nam chính ở đây, anh ta đau lòng nữ chính, đương nhiên muốn che chở cho cô ta, xóa bỏ hết vết, chỉ nói nữ phụ bỏ mạng là chuyện ngoài ý muốn.
Hai người áy náy mất mấy năm, liền sung sướng sống bên nhau, hạnh phúc cả đời, vui vui vẻ vẻ HE.
Bọn họ vui vẻ HE, thế nhưng nữ phụ chết thảm, cha mẹ nữ phụ một đêm đầu bạc, không lâu sau qua đời, sản nghiệp nhà họ Nguyễn bị nam chủ thu vào tay.
Tiếp thu xong cốt truyện, hồ ly nhỏ nhìn vết thương trên cánh tay mình, sau đó đối chiếu một chút, liền phản ứng lại, xem cốt truyện đã đến đâu rồi.
Hạ Hoành Đình và Trần Tiểu Ngải đã qua giai đoạn nhìn nhau không mắt, hiện giờ đang ở giai đoạn phát triển tình cảm.
Trần Tiểu Ngải bị Hạ Hoành Đình bắt đến công ty làm trợ lý cho anh ta, Nguyễn Nhuyễn nghe lời mẹ anh ta chịu hạ mình đến công ty
Hạ Hoành Đình phỏng vấn, lại bị Trần Tiểu Ngải dùng một ly cà phê đã bị động tay động chân, làm phỏng cánh tay.
Hiên giờ là ngày hôm sau sau khi bị phỏng, liền không gặp mặt nữ chính phạm lỗi, nam chính thì ngay cả bóng người cũng chẳng thấy.
“Người giống như vậy, cũng không quá ngoan ngoãn.” Đáy mắt của hồ ly nhỏ có một tia sáng thoảng qua, cảm thấy câu chuyện này, dường như cũng không hoàn toàn nhàm chán đến vậy.
Vở kịch nhỏ:
Hồ ly nhỏ: Đám người cặn bã không ngoan ngoãn, cha các ngươi sẽ dạy các ngươi làm người!
Nam thần: Đã kêu một tiếng cha rồi sao?
Hồ ly nhỏ: . . . . .