Dịch giả: Bếu
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Từ Tử Phàm cả đêm không ngủ, vừa mới nhắm mắt mơ màng một lát thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn mặc áo ngủ vào rồi mới đi ra mở cửa, nhìn thấy Kiều Tử Hân ở bên ngoài kéo theo vali thì có chút ít kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mới vừa rồi Kiều Tử Hân còn chẳng có cảm giác gì, ai ngờ khoảnh khắc vừa mới nhìn thấy anh thì sống mũi lại cay cay, nước mắt không cầm được nửa, cô tiến lên một bước ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự sẽ luôn ở bên cạnh em, đối xử tốt với em cả đời đúng không?”
Nháy mắt Từ Tử Phàm nhớ đến lời nói của những người trên mạng, nhưng tình trạng bây giờ của Kiều Tử Hân lại không được tốt, hắn lập tức vỗ về an ủi cô, nói: “Đúng vậy, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Kiều Tử Hân nhắm mắt lại dùng sức ôm chặt lấy hắn, rồi buông hắn ra, đứng thẳng người lại, hơi hơi mỉm cười nói: “Em không còn người thân nữa rồi, sau này hai người chúng ta cùng nhau đón tết nhé!”
Từ Tử Phàm dắt cô vào trong phòng, giúp cô kéo vali vào luôn, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Kiều Tử Hân nhún vai, vừa cởi áo khoác ra vừa cười nhạt nói: “Không biết là do bọn họ đố kỵ hay là bị làm sao, hở mở miệng, ngậm miệng đều phải xỉa xói em, chỉ còn thiếu điều chửi thẳng mặt em nữa thôi. Dì hai của Kiều Chí Bằng còn dẫn cháu trai đến để cho em xem mắt nữa chứ, nói cái gì mà người ta là nhân viên nhà nước, công việc ổn định, thái độ của bà ta cứ như kiểu, cháu trai của bả muốn cưới em thì em phải thắp nhang cảm tạ trời đất vậy.
Nhìn cái bản mặt dâm dê, đê tiện của thằng cháu trai bà ta, nếu như không phải bọn họ đông người, em còn muốn tát thẳng vào mặt hắn mấy cái mới vừa lòng! Quá đáng hơn là, khi mẹ em biết được, chẳng những không bênh vực em lại còn muốn đánh em, em không chịu đựng được nửa nên dứt khoát cắt đứt quan hệ với bọn họ . Em đã quyết định rồi, sau này khi mẹ em đã đã già, em cũng sẽ vẫn phụng dưỡng bà thật đầy đủ, còn những thứ khác em chẳng muốn quan tâm đến nữa.”
Từ Tử Phàm nhìn vành mắt bởi vì kích động mà đỏ ửng lên của cô, biết chắc rằng trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cắt đứt quan hệ với người thân duy nhất thì làm sao mà vui cho được chứ? Ở chung với nhau lâu như thế, hắn biết Kiều Tử Hân cũng giống hắn, đều muốn có một gia đình yên ấm, việc dứt áo ra đi với người thân hẳn không phải là một quyết định nhẹ nhàng.
Từ Tử Phàm sắp xếp giường cho gọn lại một chút, để Kiều Tử Hân trước tiên ngồi xuống, mang quần áo vào nhà vệ sinh tắm táp. Hắn nhớ đến danh sách những chiêu trò có thể khiến cho bạn gái vui được mọi người chỉ dẫn ở trên weibo, bỏ qua mấy chiêu thức quá mức mờ ám, chỉ chọn mấy việc phù hợp với quan hệ hiện giờ của bọn họ để làm, sau đó tắm rửa sạch sẽ, để bản thân thanh tỉnh lại một chút.
Lúc hắn đi ra ngoài thì đã thấy Kiều Tử Hân đã dựa đầu vào đầu giường ngủ mất rồi, không biết sáng nay cô phải dậy từ lúc mấy giờ, ở trong căn nhà đó chắc chắn là không được nghỉ ngơi tốt rồi. Hắn giúp Kiều Tử Hân cởi giày, nhẹ nhàng bế cô chỉnh lại vị trí nằm, cẩn thận đắp chăn cho cô, để cho cô nằm trên giường thoải mái nhất có thể. Tiếp đó viết một tờ giấy nhỏ dán ở trên đầu giường, cầm ví tiền đi ra cửa.
Đầu tiên hắn thuê một chiếc xe, sau đó nghe ngóng những quán ăn ngon nhất ở đây rồi đặt phòng bao và tiệc ăn đêm giao thừa, trong lúc dành ra được một ít thời gian rảnh rỗi lên mạng vào trang diễn đàn địa phương mua lại hai chiếc vé phim điện ảnh “Đời người thật tươi đẹp”. Vé phim đã được bán hết, hắn phải trả giá gấp năm lần mới tìm được người bán. Sau cùng, hắn tìm đến một hàng bán sỉ pháo hoa, trả giá cao để ông chủ cho người lái xe chuyển số pháo hoa đó đến cạnh hồ ngoài ngoại ô, hơn nữa còn dặn kỹ rằng đến đúng 12 giờ thì hãy giúp hắn phóng lên.
Lại trả thêm ít tiền gọi là phí bảo mật, không cho những người khác biết để đến đó xem náo nhiệt. Ông chủ đương nhiên là đồng ý. Tuy là phải đợi đến tận nửa đêm mới châm ngòi nhưng cũng coi như khởi đầu năm mới tốt đẹp, kinh doanh mà, để ý nhất đến việc lấy lộc may đầu năm, năm sau làm ăn nhất định cũng sẽ thành công rực rỡ, chắc chắn với Từ Tử Phàm sẽ làm tốt chuyện này.
(Diễn đàn địa phương (本地论坛): đây là một dạng trang web trao đổi thông tin của những người sống cùng một tỉnh, thành phố. Ở đây người ta có nhu cầu mua bán đồ cũ, hay là đồ không cần dùng đến nữa, trong truyện Tử Tử Phàm đã lên đây và mua lại hai chiếc vé mà người khác đã mua.)
Kiều Tử Hân sau khi tỉnh ngủ liền gọi điện thoại cho Từ Tử Phàm, cô hỏi: “Anh đi đây thế? Tại sao không gọi em dậy?”
“Tôi ra ngoài mua đồ ăn, bây giờ liền trở về ngay, em muốn ăn cái gì không?” Mọi chuyện của Từ Tử Phàm đã được sắp xếp xong xuôi, nhìn qua đồng hồ rồi đánh xe dừng lại ở trước một nhà hàng.
“Không có, anh muốn ăn cái gì thì mua cái đó đi.”
“Được.”
Từ Tử Phàm quấn khăn choàng cổ lên mấy vòng, che chắn hết nửa khuôn mặt, đeo kính đi vào trong mua đồ ăn, hắn chọn bốn món mà Kiều Tử Hân thích ăn, rất nhanh trở về lại khách sạn.
Kiều Tử Hân nhìn đến đồ ăn liền vui vẻ trở lại, tuy rằng người thân của cô không quan tâm cô nhưng cô lại có được Từ Từ Phạm thời thời khắc khắc luôn quân tâm chu đáo mọi thứ cho cô, như vậy cô cũng thỏa mãn lắm rồi. Người có lòng tham quá lớn đến cuối cùng rồi cũng sẽ không chiếm được cái gì cả, sau này cô sẽ chỉ muốn trân trọng những tình cảm mà Từ Tử Phàm đối với mình thôi, hy vọng mãi mãi sẽ không bị mất đi những tình cảm tốt đẹp này.
Cô nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ rồi nói: “Hôm nay cũng không quá lạnh, tí nữa chúng ta ra hồ đi dạo một chút đi? Ở trong khách sạn miết cũng buồn.”
“Hôm nay chiếu phim, hay là đi xem xong rồi lại ra hồ đi dạo nhé?”
“Được đó…” Kiều Tử Hân mở điện thoại ra tìm kiếm một hồi, ảo não nhăn mi lại: “Hết vé rồi.” Từ Tử Phàm lấy hai tấm vé ở trong túi ra đưa qua, “Ban nãy tôi có mua được rồi, chỗ ngồi cũng không tệ lắm.”
Kiếu Tử Hân ngơ ngác nhận lấy vé xem phim, nhìn thấy thần sắc nghiêm trang của anh, cô có chút không xác định được bây giờ anh là muốn hẹn cô đi xem phim hay chỉ đơn thuần là muốn xem hưởng ứng mọi người về bộ phim như thế nào. Nhưng thôi kệ đi, cùng người mà mình thích đi xem phim, cô còn chưa được trải nghiệm bao giờ, nên cũng rất mong đợi! Kiều Tử Hân nhấp miệng cười rộ lên, vui vẻ nói: “Cũng sắp tới giờ chiếu phim rồi, chúng ta lập tức đi thôi. Không biết đã mấy năm rồi em chưa được đi xem phim, em muốn mua bắp rang bơ cỡ lớn, coca cũng mua ly cỡ lớn luôn!”
“Ừm, đi thôi.” Từ Tử Phàm thấy cô cười, mặt mày cũng trở nên nhu hòa hơn.
Hai người ngụy trang một chút, hòa vào trong đám người cũng chẳng ai phát hiện. Bọn họ đã xem bộ phim này ở lễ công chiếu, nhưng bây giờ khi ngồi cùng nhiều người xem bộ phim mình đóng, cảm xúc đặc biệt khó tả. Đặc biệt là Kiều Tử Hân càng ngày càng thích Từ Tử Phàm nhiều hơn, có thể cùng anh đi đến rạp chiếu phim xem phim giống một đôi tình nhân bình thường thì lại càng cảm thấy thỏa mãn. Cứ xem được một lúc là cô nhịn không được mà liếc qua nhìn trộm Từ Tử Phàm một cái, trong mắt tràn đầy ý cười, Từ Tử Phàm phát hiện cô thật sự rất vui vẻ, liền chắc chắn những chỉ dẫn của các quân sư tình yêu trên mạng kia đều rất đáng tin cậy, xem ra hắn sắp xếp mọi việc không sai tí nào.
Xem phim xong, Từ Tử Phàm dẫn Kiều Tử Hân đi ăn cơm, Kiều Tử Hân lại càng vui vẻ hơn. Cô trước giờ chưa từng được cảm nhận trọn vẹn bữa cơm tất niên. Tuy chỉ có hai người là cô và Từ Tử Phàm, cũng không có chút náo nhiệt nào hết nhưng trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác ấm áp, một dòng nước ấm bao bọc cả trái tim đang kích động của cô, vô cùng sung sướng hạnh phúc.
Cơm nước xong cô còn tưởng là đã đến giờ phải về, còn có chút tiếc nuối tại sao thời gian lại trôi qua nhanh đến như thế, hơn nữa khách sạn lại không còn phòng trống, có khả năng tí nữa sau khi Từ Tử Phàm đưa cô về sẽ đi tìm một khách sạn khác để ở tạm một đêm. Cô không muốn sớm như thế đã phải nói lời tạm biệt với anh, cô vẫn còn muốn cùng với anh đón năm mới cùng nhau mà. Nhưng không ngờ Từ Tử Phàm lại không lái xe về khách sạn, mà lại chở cô đến bên hồ ở vùng ngoại ô.
Kiều Tử Hân kinh ngạc nói: “Muộn như thế chúng ta còn đi dạo hồ sao?”
“Ừm, dạo buổi tối mới đẹp.”
Kiều Tử Hân không rõ nguyên nhân tại sao mình lại bị đưa đến bên hồ, cô xuống xe nhìn bốn phía, ngoại trừ ánh trăng hơi sáng một chút thì còn có nơi nào đẹp nữa đâu chứ?!
. . .