Chương 40: Fan cuồng của ảnh hậu (23a)

Dịch giả: Bếu

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Kiều Tử Hân bước đến phòng đọc sách, thu dọn đồ đạc của mình vào vali, nghe thấy giọng của thím hai Kiều ở bên ngoài đang lớn tiếng chỉ trích cô, một phòng đầy người cũng sôi nổi phụ họa theo, chưa đầy hai phút sau, mẹ Kiều đã gõ mạnh cửa phòng kêu cô đi ra ngoài.

Kiều Tử Hân mặc áo khoác xong xuôi, kéo theo vali, đẩy cửa bước ra, mẹ Kiều lập tức giữ chặt lấy chiếc vali của cô, mở miệng trách mắng: “Mày làm cái gì thế? Tại sao lại không lễ phép với người lớn gì cả vậy? Tết nhất còn nhăn nhăn nhó nhó cho ai xem? Có phải ở bên ngoài kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn liền không xem cái nhà này ra gì nữa phải không?”

Kiều Tử Hân lạnh lùng nhìn bà: “Cái này mà gọi là nhà sao? Trong cái nhà này có phòng dành cho con không? Mẹ có từng quan tâm tới con chưa, mẹ biết con thích ăn món gì không? Có lúc con rất muốn hỏi mẹ, liệu con có phải con ruột của mẹ hay không! Mẹ lấy lòng Kiều Chí Bằng nhiều năm như thế, đã có khi nào nó thật tâm gọi mẹ một tiếng “mẹ” chưa? Nó đã bao giờ đưa cho mẹ một đồng tiền nào chưa? Mẹ không sợ bây giờ đối xử với con như thế, về già sẽ không có ai chăm sóc cho mẹ sao?!”

Mẹ Kiều há mồm thở dốc vì kinh ngạc, những người kia bỗng cũng yên tĩnh trở lại. Không có ai nghĩ tới Kiều Tử Hân sẽ bùng nổ ngay lúc này, bọn họ chính vì thấy tính cách cô mềm mỏng dễ bắt nạt nên mới luôn thích dạy đời trước mặt cô, bởi vì cô rất nghe lời, hiếu thuận với mẹ của mình, mà mẹ của cô lại không bao giờ phản đối bọn họ cả. Hôm nay bị làm sao vậy chứ? Chỉ bởi vì bọn họ giới thiệu cháu trai mình cho cô sao? Hay là bởi vì lời nói của thím hai Kiều không dễ nghe? Nhưng trước đây họ thậm chí còn nói ra những lời khó nghe hơn nữa kia mà.

Mẹ Kiều bị một đám người nhìn chằm chằm nên không thể xuống nước trước được, cả giận nói: “Mày! Đủ lông đủ cánh rồi có phải không, có thể bay nhảy tự do rồi phải không, không có tao, mày có thể có được như ngày hôm nay sao? Mày ở bên ngoài lâu như thế, đã hiếu thuận tao được ngày nào sao? Lại còn giở giọng mất dạy, mày bảo không muốn phụng dưỡng lúc về già có phải không? Để xem tao dạy dỗ lại mày như thế nào!” Nói xong, bà giơ tay lên muốn tát vào mặt cô.

Kiều Tử Hân nhanh chóng né qua bên cạnh, mẹ Kiều bị chiếc vali cản chân lảo đảo một cái, suýt chút thì bị té ngã, tay cũng không thể đánh trúng cô được. Kiều Tử Hân đeo kính râm lên, giữ một khoảng cách nhất định với bà, lạnh nhạt nói: “Mẹ yên tâm, mẹ đã nuôi con ăn, cho con ở, chu cấp học phí cho con hết cấp phổ thông, nuôi con lớn đến 17 tuổi, con sẽ không bao giờ quên. Về sau mẹ già rồi, con cũng sẽ cho mẹ cái ăn, cho mẹ chỗ để ở, mua bảo hiểm chữa bệnh cho mẹ. Và đương nhiên, trừ những thứ đó ra, mẹ đừng nghĩ sẽ có thêm được bất cứ thứ gì khác từ con nữa, con không có nghĩa vụ phải giúp mẹ nuôi con riêng. Con nghĩ chúng ta cũng không cần phải gặp lại đâu, cứ như thế đi.”

Sau khi Kiều Tử Hân đã tuôn ra xong một tràng lửa giận như thế liền bước đến phía cửa, nhất thời, tất cả mọi người bị khí thế trên người cô dọa sợ, không ai dám ngăn cản bước chân của cô. Chờ đến lúc có thể hồi phục lại tinh thần thì Kiều Tử Hân đã thay giày xong, thím hai Kiều nhìn qua sắc mặt của một nhà Trương Hạo, cảm thấy mình bị mất mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Trời đất ơi! Đúng là giỏi giang mà, giờ giàu có rồi, đến mẹ ruột cũng chẳng thèm nhận nửa! Tao nói mày hai câu mày liền muốn bỏ nhà đi, mày đây là muốn xem tao thành người có tội hay sao? Lại còn muốn nổi nóng với bậc cha chú! Anh cả, anh xem anh đã dạy dỗ con gái như thế nào này!”

Ba Kiều cả đời xem trọng mặt mũi nhất, bây giờ bị mọi người nhìn vào chê cười, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, chỉ tay vào Kiều Tử Hân, lạnh lùng nói: “Hôm nay mày mà bước ra cánh của này thì đừng hòng trở về nữa! Tao sẽ coi như Kiều gia không có đứa con gái như mày!” (Dg: Làm như người ta hiếm lạ cái nhà họ Kiều lắm vậy.)

Tay của Kiều Tử Hân đang đặt trên then cửa, quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn dính líu gì đến nhà họ Kiều mấy người. Nếu các người đã chán ghét tôi đến như thế, chắc là cũng chẳng thèm chút tiền dơ bẩn và quà tặng của tôi đâu nhỉ, căn nhà và chiếc xe các người đang dùng, xem như tôi trả ơn cho các người vì đã cho tôi một mái nhà che mưa chắn gió mấy năm qua.”

Cô lại nhìn qua những người khác, cuối cùng dừng mắt lại trên người thím hai Kiều, “Ai trong các người đã từng mượn tiền tôi thì trong lòng nên tự nhớ rõ, tôi không tính toán không có nghĩa là tôi đã quên, nếu lại đến gây sự với tôi, đừng trách tôi sẽ mời luật sư giải quyết. Còn về sau sao? Tôi sẽ không cho các người bất kỳ thứ gì nữa, dù sao các người đều có công việc đàng hoàng, tiền đồ sáng lạn, cũng có bản lĩnh để tự lo cho cuộc sống của mình. Về phần tôi, sự nghiệp của tôi là dùng tuổi xuân, nhan sắc của mình để đổi được, cho nên tôi cũng phải cố gắng tích góp một chút để về già có cái mà sống.” (Ps: Sợ đoạn này các bạn khó hiểu nên mình trích lại một chút: Chương trước bà Thím Hai nói Tử Hân dùng nhan sắc để kiếm tiền, ý là làm diễn viên như làm gái, nên giờ Tử Hân mới bẻ ngược lại!)

Kiều Tử Hân đi ra cửa, dùng sức đóng mạnh cửa lại, ngăn chặn những tiếng động ồn ào ở bên trong truyền ra, đi nhanh vào thanh máy, nhân lúc trước khi mẹ Kiều kịp đuổi theo thì đã đi xuống lầu. Cô trùm kín người lại bằng khăn quàng cổ và mũ, gọi điện thoại bắt taxi đến, rất nhanh đã rời khỏi tiểu khu, bỏ lại cái chỗ nhà không ra nhà ở sau lưng mà đi thẳng.

Mẹ Kiều, Kiều Chí Bằng đều liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng đã bị cô thẳng tay ném vào trong sổ đen, không bao giờ muốn dính dáng đến bọn họ thêm nữa. Mấy năm này, ngoại trừ giúp bọn họ đổi nhà, mua xe, mỗi năm cô còn cho mẹ Kiều thêm 10 vạn tiền sinh hoạt phí, đồ trang sức quý giá cùng với tiền sắm sửa đồ đạc ngày lễ tết cô đều gửi về nhà cho bọn họ, cô không nợ họ thứ gì cả.

Kiều Tử Hân ngồi ở ghế phía sau xe, nhắm mắt, dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi, không biết nên dùng từ ngữ gì để có thể hình dung được tâm trạng bây giờ của bản thân, cô dường như không còn chút cảm giác nào nữa, cứ thế mà im lặng ngồi thẳng một mạch đến khách sạn mà Từ Tử Phàm đang ở.

. . .

Ps: Quyển một mang tên ‘fan cuồng của ảnh hậu’ ngày mai sẽ kết thúc, chuẩn bị sang quyển mới, cùng chúng mình chờ xem quyển một này sẽ kết thúc thế nào nhé!!!!