DG: Meo Meo
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Từ Tử Phàm mất ngủ cả đêm, nhưng lại không phải do mờ mịt, mà là anh muốn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nếu như anh làm một chiếc bóng phía sau lưng liệu có thể bảo đảm Kiều Tử Hân sẽ hạnh phúc cả đời không, nếu như anh thích Kiều Tử Hân và kết hôn với Kiều Tử Hân thì liệu có thể giúp cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc không. Cho dù là kiểu gì, một khi anh đã quyết định thì không thể thay đổi nữa, đương nhiên phải suy nghĩ rõ ràng thận trọng. Anh luôn cho rằng, năm tháng dài đằng đẵng, tình cảm là thứ không đáng tin nhất, ý thức trách nhiệm mới là thứ mãi mãi không thay đồi.
Kiều Tử Hân mảy may không biết người mình nhớ nhung trong lòng đã thông suốt, cô mới sáng sớm đã bắt đầu giúp mẹ Kiều chào hỏi khách khứa. Ba Kiều là anh cả, phía dưới có hai em trai, ba em gái, trưởng bối phía trên không còn ai, dịp tết hằng năm mọi người đều đến Kiều gia cùng nhau đón tết. Sáu gia đình, chín đứa con, năm nay lại nhiều thêm một nhà, là gia đình em trai của thím hai cô, cảm giác trong phòng toàn là người.
Kiều Tử Hân giống y hệt lúc nhỏ, lặng lẽ bưng mâm trái cây cho họ, đồ ăn thức uống đồ ăn vặt các loại xong liền chuẩn bị đến nhà bếp giúp mẹ Kiều làm cơm.
“Ồ! Đây không phải là đại minh tinh của chúng ta sao, sao hôm nay về rồi?”
“Tử Hân mau ngồi xuống đi, chuyện của chị và Lâm Viêm, Liễu Khiết là sao vậy? Rốt cuộc chị có phải kẻ thứ ba không? Lâm Viêm đẹp trai thật đó, chị thực sự từng qua lại với anh ta à? Em coi mấy tin tức đó trên mạng không biết tin nào thật tin nào giả, chị mau nói cho em biết đi!”
“Còn có Từ Tử Phàm nữa! Anh ta còn đẹp trai hơn nửa, em nghe dì Ngọc nói chị với anh ta không phải một đôi, chị giới thiệu anh ta cho em đi, anh ta là fan của chị, nhất định sẽ nghe lời chị, em thích anh ấy lắm! Nếu như có thể làm bạn gái của anh ta một thời gian, em chết cũng không tiếc.”
Dì hai đẩy đẩy họ, nhíu mày nói: “Xùy xùy xùy, đón năm mới mà nói gì chết với chả chết. Đừng có nói lung tung.” Bà xoay người kéo Kiều Tử Hân ngồi xuống, cười nói: “Tử Hân à, mau cho thím hai nhìn cái nào, đúng là gái lớn đến mười tám sẽ thay đổi mà, càng lớn càng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trên ti vi.”
Kiều Tử Hân cười miễn cưỡng, nhìn Kiều Chí Bằng, cô cảm thấy thím hai bỗng nhiên có thái độ tốt với cô như vậy, chắc chắn là vì muốn cô mua nhà nằm trong khu gần trường học giúp cho Kiều Chí Bằng nhỉ? Chứ trước đây luôn xem cô như người hầu để sai khiến mà.
Ai ngờ thím hai Kiều vẫy vẫy tay gọi cháu trai đến, giới thiệu: “Cháu xem đây là Trương Hạo, hai đứa hồi nhỏ còn từng chơi chung với nhau, cháu còn nhớ không? Hồi trước nó nói với thím là nó thích cháu lắm, muốn thím giới thiệu cho, thím thấy, như vậy không phải thân càng thêm thân sao? Chuyện tốt mà! Cháu nhìn xem càng nhìn hai đứa càng thấy xứng đôi, trai xinh gái đẹp, sau này con sinh ra cũng xinh xắn, thật là hợp.” (Liễm sĩ rơi mẹ nó hết rồi bà thím êi)
Trương Hạo ngượng ngùng cười cười, chào hỏi Kiều Tử Hân, nhưng mà đôi mắt của hắn thì đảo tới đảo lui, vừa đê tiện vừa dâm dê, Kiều Tử Hân bị hắn soi mói mà cứ cảm thấy như đang bị xâm phạm vậy.
Kiều Tử Hân nhìn thím hai Kiều, nói thẳng: “Xin lỗi thím hai, cháu tạm thời không suy nghĩ đến phương diện này, hơn nữa tính cách của cháu và Trương Hạo cũng không hợp nhau, xin đừng nhắc đến chuyện này nữa, cháu đi giúp mẹ làm cơm đây ạ.”
Thím hai Kiều kéo cô lại, vẻ mặt trầm xuống: “Cháu xem cháu kìa, không nể mặt thím gì cả? Lần trước cháu gọi điện cho mẹ, khóc nói là bị người ta lừa, thím đây còn tốt bụng giới thiệu công việc cho cháu, kết quả cháu nhất quyết không về. Bây giờ thím giới thiệu cho cháu đối tượng tốt như vậy, cháu không thèm suy nghĩ mà đã từ chối rồi, cháu có ý gì đây, xem thường thím hai cháu à?
Người em họ nói muốn trở thành người yêu của Từ Tử Phàm ganh ghét liếc nhìn Kiều Tử Hân, nói: “Người ta là đại minh tinh quen biết nhiều cậu ấm thế kia, xem thường người nhà quê lắm.”
Thím hai Kiều vẻ mặt không vui nhìn Kiều Tử Hân: “Trương Hạo hiện giờ tốt nghiệp hệ chính quy, còn thi lên công chức, làm việc trong tòa quản lý hành chính nhà nước, rất có triển vọng. Tử Hân, không phải thím nói chứ, sự nghiệp của cháu là dùng tuổi trẻ để đánh đổi, hai năm nữa còn ai nhớ đến cháu chứ? Công việc không ổn định thì thôi đi, còn ở trên ti vi gần gũi thân thiết với nhiều người bị cả nước nhìn thấy, không biết bị người khác nói thế nào, nếu không phải Trương Hạo thích cháu, cháu có thể tìm đâu ra được người tốt như vậy? Cháu sẽ không muốn ở lại thành phố lớn làm thư ký nhỏ cho mấy ông sếp đâu nhỉ? Ham mê danh vọng vậy không tốt đâu.” (Liêm sĩ kìa trời, giở giọng mẹ thiên hạ như đúng rồi luôn ta ơi!)
Kiều Tử Hân dùng sức giẫy tay bà ra, lạnh lùng nói: “Thím hai của nhà họ Kiều, thím nói nói ra nói vào sỉ nhục tôi, còn muốn tôi nể mặt thím nữa à? Còn xem tôi là con bé đáng thương mặc cho các người tùy ý sai khiến lúc trước nữa phải không!” Cô lia mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của mọi người, “Nếu đã ghét bỏ tôi thì đừng kêu tôi về, tôi cũng không có hứng thú nhìn bộ mặt giả dối của mấy người đâu. Tết này mấy người tự đón đi!”
. . .
Ps: Nước đi đẹp luôn chị Hân ơi!!! Nai xừ!!!!