Chương 42: Fan cuồng của Ảnh Hậu (24a)

DG: Meo Meo

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Từ Tử Phàm nhìn thời gian trên điện thoại, còn mười phút nữa là đến nửa đêm rồi. Anh dẫn Kiều Tử Hân đi chậm rãi dọc theo bờ hồ, hỏi cô: Năm mới có nguyện vọng gì không?”

Kiều Tử Hân hơi ngạc nhiên, tính cách anh như vậy mà cũng nghĩ đến chuyện này, cô nghĩ nghĩ nói: “Có chứ, tôi hy vọng chúng ta… đều có thể yên ổn. Sự nghiệp huy hoàng hơn, cuộc sống vui tươi hơn, sức khỏe tốt hơn, tóm lại là càng ngày càng tốt đẹp hơn.”

“Ừm, nghe nói cầu nguyện dưới ánh sao băng thì điều ước có thể trở thành hiện thực, nhưng bây giờ lại không có sao băng.”

Kiều Tử Hân liếc nhìn về hướng trong thành phố, cười nói: “Thực ra cầu nguyện dưới pháo hoa cũng được, mới nãy chúng ta không đi từ trung tâm thành phố, nói không chừng ở đó đã bắt đầu bắn pháo hoa…”

Cô còn chưa kịp dứt lời, trước mắt cô chợt lóe sáng, pháo hoa nổ tung khắp bầu trời, tiếng nổ lốp bốp vang bên tai không dứt.

Kiều Tử Hân xúc động nắm lấy tay áo của Từ Tử Phàm, chỉ lên trời nói: “Tử Phàm! Nhiều pháo hoa quá! Đẹp quá đi!”

“Thích không?” Lần đầu tiên Từ Tử Phàm nhìn thấy nhiều pháo hoa như vậy, cảm thấy rất đẹp, cúi đầu nhìn Kiều Tử Hân hỏi.

Kiều Tử Hân cảm thấy khó tin mở to mắt: “Là anh làm sao?”

“Ừm.” Từ Tử Phàm gật đầu, “Trên mạng có rất nhiều người nói, lúc con gái không vui, nhìn thấy pháo hoa thì sẽ quên hết mọi chuyện buồn phiền. Tử Hân, cho dù người nhà cô ra sao, thì cô còn có tôi, còn có chiến đội fan, còn có vô số fan đang ủng hộ cô, không cần đau lòng vì họ.”

Kiều Tử Hân chớp mắt liên tục, cố ngăn không để nước mắt lăn xuống, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Bây giờ tôi không buồn chút nào, đây là cái tết vui nhất tôi từng đón!”

Từ Tử Phàm ngắm nhìn gương mặt tươi cười động lòng người của cô, trong lòng như có một sợi dây đàn rung động thật mạnh. Không biết có phải là do bắt đầu suy nghĩ đến mối quan hệ nam nữ không, anh đã nhìn Kiều Tử Hân từ góc độ khác, anh phát hiện Kiều Tử Hân thực sự rất đẹp, đôi mắt to tràn đầy sức sống, bên trong dường như chứa đựng cả bầu trời sao, sống mũi cao thẳng do không đeo khăn quàng cổ nên bị lạnh đến mức ửng hồng, lại càng thêm đáng yêu, còn có đôi môi đỏ tươi, trông mềm mại, lần đầu tiên anh nhận ra, Kiều Tử Hân có sức hấp dẫn phi thường với người khác phái!

Anh nhanh chóng dời tầm mắt, cùng ngước lên ngắm nhìn bầu trời với Kiều Tử Hân. Anh vẫn chưa suy nghĩ xong, nhưng anh có thể bắt đầu dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một cô gái để nhìn Kiều Tử Hân, nếu như anh thích cô, thì sẽ cùng cô chung sống quãng đời còn lại. Nếu như anh không thể nào thích cô, vậy anh sẽ nghĩ cách tìm những người đàn ông tốt cho cô lựa chọn, giống như một cái bóng đồng hành bên cô. Trước khi anh ra quyết định, anh sẽ không để bất cứ ai biết được tâm tư của mình.

“Từ Tử Phàm!”

Từ Tử Phàm theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tử Hân đang giơ điện thoại, tách một tiếng chụp bức ảnh chung của hai người. Kiều Tử Hân mang giày cao gót, thấp hơn Từ Tử Phàm nửa cái đầu, trong ảnh khẽ nghiêng đầu dựa vào Từ Tử Phàm, mỉm cười giơ tay hình chữ V, Từ Tử Phàm hai tay đút túi nghiêng người nhìn qua, nở nụ cười nhẹ hiếm thấy. Có phông nền là bầu trời rực pháo hoa, bức ảnh này đẹp cực kỳ!

Kiều Tử Hân đăng ảnh lên weibo.

[Kiều Tử Hân V: Một năm mới đến, chúng ta phải tiến xa hơn nữa nhé. @Từ Tử Phàm]

[Bé mèo nhỏ: ??? Là tui đang nằm mơ hả? Nam thần nữ thần cùng đón năm mới???]

[Gió thổi không vết tích: A a a bất ngờ quá, đầy là món quà năm mới tuyệt vời nhất!]

Fan vừa lướt thấy weibo của cô, lập tức bùng nổ bảo sao vừa giao thừa mà đã phát đồ ngọt mất rồi, hỏi cô là tiến triển thế nào rồi.

Kiều Tử Hân cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Từ Tử Phàm, cười nói: “Hy vọng chúng ta có thể quay thêm nhiều bộ phim hay hơn nữa, công ty cũng sẽ tiến xa hơn.” Trái tim cô đập loạn nhịp, không biết Từ Tử Phàm sẽ có phản ứng thế nào, có nhìn ra được sự che giấu vụng về của cô không. Cô muốn công ty của họ sẽ càng tiến xa hơn, càng muốn mối quan hệ của hai người họ tiến xa hơn nữa!

Từ Tử Phàm lấy điện thoại ra chuyển tiếp weibo của cô, [Từ Tử Phàm V: Sắp chuẩn bị quay một bộ phim lớn.// Kiều Tử Hân V: Một năm mới đến, chúng ta phải tiến xa hơn nữa nhé. @Từ Tử Phàm]

[Lan hồ điệp:Ha ha ha không lẫn đi đâu được, cái này rất Từ Tử Phàm!]

[Mạt Mạt: 666 Từ tổng quả nhiên vẫn khí phách như trước, vẫn thẳng thắn như trước ha ha]

[Tuyết rơi nhẹ nhàng: Từ tổng à, anh như vậy sẽ ế mãn kiếp luôn đó, mau để Tử Hân của chúng em cứu vớt anh đi! Năm mới vui vẻ!]

Ánh mắt của Kiều Tử Hân lóe sáng, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Phàm. Từ Tử Phàm cất điện thoại, không có phản ứng gì. Kiều Tử Hân hơi nản lòng, bước lên một bước say mê ngắm pháo hoa đẹp rực rỡ trên bầu trời. Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác được phủ lên người cô.

“Lạnh không? Khoác cái này lên sẽ ấm hơn.”

Trong nháy mắt Kiều Tử Hân cảm thấy ấm áp hơn thật nhiều, nhưng nhìn thấy Từ Tử Phàm chỉ mặc chiếc áo len phía trong, cô nhíu mày nói: “Không được, anh bị cảm lạnh mất.”

“Không sao, tôi không lạnh.” Từ Tử Phàm cài nút áo đầu tiên của áo khoác lại cho cô, không cho cô cởi ra, “Ngắm pháo hoa đi, sắp bắn xong rồi. Đợi bắn xong chúng ta sẽ trở về ngay.”

“Ừm.” Kiều Tử Hân vuốt vuốt áo khoác, bên trong vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Từ Tử Phàm, cô ngắm pháo hoa rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chân thành cầu nguyện trong lòng, cô hy vọng… một năm mới có thể yêu đương với Từ Tử Phàm.

. . .