Dịch giả: Bếu
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Kiều Tử Hân bắt taxi đến địa chỉ mà lúc trước mẹ Kiều đã nói cho cô, Kiều gia chuyển đến một căn nhà to nằm trong một tiểu khu vừa mới được xây dựng, cô vẫn chưa từng đến xem lần nào. Nghe nói căn nhà rộng 170 mét vuông, ba phòng một sảnh, tiền mua phòng hết 42 vạn, tiền sắm sửa trang thiết bị hết 30 vạn. Số tiền này chỉ dùng để có một căn nhà ở đây thì cũng được xem là khá xa hoa rồi, nếu xa hoa thêm nữa thì sẽ có người cảm thấy bất thường.
Lúc xuống xe, tài xế thấy cô một mình xách vali, kinh ngạc hỏi một câu, “Cô bé à, người nhà không ra đón cháu sao?”
Kiều Tử Hân cười trả lời: “Dạ không, bọn họ còn bận nhiều việc lắm ạ.”
Tài xế gật gật đầu, một bên khởi động xe, một bên lẩm bẩm: “Tết nhất có bận mấy cũng phải có thời gian ra đón người thân chứ? Chậc.”
Kiều Tử Hân đi nhanh về phía trước, tập trung tìm số nhà. Trước nay người trong nhà không bao giờ lái xe đến đón cô, bởi vì cô là con gái, cô chăm sóc bọn họ cho tốt mới là điều thỏa đáng, về phần những đứa con gái lớn lên trong sự nuông chiều thì trong mắt bọn họ đều là những đứa con gái không nên thân.
Kiều Chí Bằng càng sẽ không lái xe đến đón cô, hai người họ từ nhỏ đã không hợp nhau, Kiều Chí Bằng thích tìm cô gây chuyện, nếu cô phản kháng lại sẽ bị mẹ mắng, cho nên cô cũng đã quen với sự thờ ơ này rồi, dần dần không thèm quan tâm đến đối phương nữa, cũng không thể nói chuyện tử tế được với nhau. Thật ra là mỗi khi hai người gặp nhau đều sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không biết tại sao tết nhất như thế này lại gọi cô trở về làm chi để cho càng thêm không thoải mái cơ chứ.
Kiều Tử Hân tìm được Kiều gia, nhấn chuông, mẹ Kiều vội vã chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô đã đảo mắt qua nhìn đồng hồ rồi oán trách nói: “Tại sao con lại về nhà muộn thế? Cơm đã nấu xong hết cả rồi, ba con và em trai đã đợi con cả nửa ngày rồi đấy.”
Kiều Tử Hân nói: “Buổi sáng con đã nói sẽ về muộn rồi mà, phải đợi đám đông vơi bớt người không chú ý nữa mới bắt xe về được.”
“Được rồi được rồi, phiền toái như thế còn không phải vì con làm minh tinh sao? Em trai con đã cả một buổi sáng không ăn rồi, đã sớm đói bụng, con mau đi rửa tay đi rồi ngồi vào bàn ăn đi!” Mẹ Kiều lấy một đôi dép đi trong nhà dành cho khách đưa cho cô, thúc giục nói.
Kiều Tử Hân vừa nhìn vào bên trong đã thấy rõ, làm gì có ai chờ cô về để ăn cơm? Một đĩa đầy tôm đã bị Kiều Chí Bằng ăn hết hơn một nửa, những đồ ăn khác cũng đã vơi đi không ít, rõ ràng là Kiều Chí Bằng đói bụng nên đã ăn trước rồi, kết quả mẹ lại oán trách cô bắt mọi người phải chờ. Cô nhìn qua mẹ Kiều, không nói gì, treo áo khoác lên, chào hỏi ba Kiều, rất nhanh đã rửa tay xong xuôi, ngồi vào bàn ăn.
Ba Kiều uống vài ngụm rượu, nhìn cô hỏi: “Lần này trở về ở lại mấy ngày?”
Kiều Tử Hân mỉm cười nói: “Buổi chiều ngày mốt con sẽ đi ạ, bộ phim điện ảnh con đóng, ngày mai sẽ chiếu được chiếu rạp, sau đó còn có nhiều việc khác cần con quay về xử lý.”
Ba Kiều cau mày, “Bận cái gì mà đến cả thời gian ở bên cạnh ba mẹ cũng không có? Con đừng chê ba ăn nói khó nghe, một đứa con gái như con cứ suốt ngày xuất đầu lộ diện ra bên ngoài không phải là chuyện tốt đâu, hiện tại con còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, về sau chờ con yên ổn rồi, hàng xóm sẽ nhìn con bằng ánh mắt như thế nào đây?”
Mẹ Kiều ngồi ở một bên cũng nói phụ họa theo: “Hôm qua đó, mấy bà già ở trong khu sinh hoạt của tiểu khu còn nói kìa, bọn họ nói tiết mục trên TV ngày nay càng ngày càng trở nên kỳ cục, trò chơi gì mà một nam một nữ cùng nhau ăn một trái táo, vượt qua chướng ngại vật dưới nước, người nam còn bế người nữ lên để tạo hình, cái loại này về sau kết hôn thì nhất định sẽ bị người ta ghét bỏ.”
Kiều Tử Hân nhìn thức ăn trên bàn, cúi đầu ăn cơm. Mẹ Kiều gắp cho cô một con tôm to, tiếp tục nói: “Mẹ biết là tự nhỏ con đã sớm có suy nghỉ riêng của mình, nhưng mà con phải hiểu là ba mẹ cũng muốn tốt cho con mà thôi? Ba mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm nửa đó.” (Câu này hiểu nôm na là chịu nhiều cực khổ nên thấu hiểu sự đời hơn.)
Kiều Tử Hân trầm mặc không nói, bọn họ cũng không nói thêm gì được nữa, ba Kiều nói: “Ăn cơm trước đã, buổi chiều xem còn thiếu cái gì thì nhanh chóng đi mua, ngày mai em trai em gái của tôi đều sẽ đến đấy.”
“Ừm, được, em sẽ đi liền đây.” Mẹ Kiều vội ăn vài miếng đã hết cả chén cơm, còn chưa kịp nuốt xuống đã đứng lên đi đến mở tủ lạnh ra để kiểm tra lại một lượt.
Kiều Tử Hân thấy thế tự nhiên cũng không thể ngồi nhìn, đành đứng dậy hỏi bà có muốn hỗ trợ gì không. Dù sao trên bàn cũng toàn là thứ cô không thích ăn, thấp thoáng lại nghe thấy ba Kiều nói cái gì mà tiêu hóa của bà ấy không tốt, không ăn còn tốt hơn.
Mẹ Kiều cũng không khách khí gì mà giao việc cho cô, bảo cô phải dọn cái này, nâng cái kia. Nhà bọn họ vẫn luôn như thế, hai cha con Kiều gia chỉ ngồi ôm đùi hưởng phúc, có việc gì cũng đều do hai mẹ con cô làm. Lúc trước cô luôn nghĩ, nếu mẹ Kiều đã gả đến Kiều gia chỉ để làm việc, trông con, vậy lúc trước chi bằng tìm một công việc bảo mẫu để làm có lẻ là hai mẹ con vẫn sống tốt.
Nếu được như vậy thì bây giờ đâu cần gì phải nhìn sắc mặt người ta mà sống như thế này? Nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như thế nữa, từ khi cô phát hiện ra, từ lúc cô đã kiếm được tiền rồi, mẹ Kiều lại càng thêm cảm thấy cô cái gì cũng không tốt, cô liền biết, mẹ Kiều cũng là một người trọng nam khinh nữ, thậm chí từ trong tâm niệm của bà còn cảm thấy việc một người phụ nữ không lấy chồng, không thành gia lập thất là không thể sống được.
. . .