Chương 37: Fan cuồng của Ảnh Hậu (21b)

Dịch giả: Bếu

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Làm hết cả một buổi trưa, mẹ Kiều chạy ra ngoài mua thêm đồ, cuối cùng thì cũng đã chuẩn bị xong. Kiều Tử Hân rất lâu rồi chưa mệt đến như thế, vươn vươn bả vai hỏi: “Mẹ, buổi tối con ngủ ở phòng nào? Con muốn nằm nghỉ một chút.”

Mẹ Kiều thuận tay chỉ vào một căn phòng: “Là phòng đó, con đợi một chút nữa mẹ sẽ dọn dẹp giúp con.”

Kiều Tử Hân nói: “Không cần đâu ạ. Mẹ đi nghỉ ngơi đi, tự con dọn dẹp một chút là được.” Cô cho rằng cùng lắm cũng chỉ phải đổi chiếc ga trải giường, trải thêm tấm chăn, kết quả khi đẩy cửa phòng ra, lại thấy bên trong là phòng đọc sách, vừa nhìn liền biết đây là phòng chuyên dùng để cho Kiều Chí Bằng chơi game!

Kiều Tử Hân nhíu mày quay đầu lại: “Mẹ, đây là phòng đọc sách mà? Đâu có chỗ để ngủ?”

Mẹ Kiều đi đến, lấy miếng đệm xốp từ trong ngăn tủ ở bên cạnh ra, “Đem nệm trải ra đất là ngủ được rồi không phải sao? Bình thường con không trở về, Tiểu Bằng đã lớn như thế rồi nên cần có một gian phòng đọc sách riêng, học tập hay làm việc cũng sẽ tiện hơn. Được rồi, trải xong cho con rồi đó, con nằm một lát rồi đi ra ngoài đi, tí nữa chắc Tiểu Bằng cần dùng máy tính đó, buổi tối con hẵng vào ngủ, sáng mai cũng nên dậy sớm một chút.

Kiều Tử Hân lắc đầu nói: “Con ngủ dưới đất cũng không sao, nhưng nó còn muốn vào dùng máy tính sao? Trong khoảng thời gian này, công việc của con rất bận, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không muốn lúc đang ngủ sẽ bị làm ồn, con vẫn nên đến khách sạn ngủ tạm vậy, như thế đều tiện cho tất cả mọi người.”

“Nào có ai trong nhà có phòng mà phải đi thuê khách sạn ở cơ chứ? Con nhiều tiền đến phát điên rồi phải không? Để người khác biết họ lại cười vào mặt đấy, kiếm được chút tiền cũng không biết xài như thế nào. Em trai con bình thường có thói quen dùng phòng đọc sách, con trở về có hai ngày nhường nó một chút cũng không được sao? Nó nhỏ hơn con, con một năm cũng không gặp nó được mấy lần, con làm chị gái kiểu gì vậy?” (Ps: Làm con trai nhưng mà cái kiểu hủ tục thế này đọc khó chịu thực sự!)

Kiều Chí Bằng đeo tai nghe đi ra khỏi phòng ngủ, thấy hai người đang nói chuyện: “Không sao cả. Hai ngày này con không chơi, để phòng lại cho Kiều Tử Hân dùng đi.”

Mẹ Kiều cười gật đầu, “Con xem Tiểu Bằng hiểu chuyện biết bao nhiêu? Con học hỏi em một chút đi!”

Kiều Tử Hân kinh ngạc nhướn mi, không biết tại sao tính tình Kiều Chí Bằng lại đột nhiên thay đổi. Nếu là trước đây, nó nhất định một ngày phải đến gõ cửa làm phiền mấy lần, khiến cô không thể nghỉ ngơi thì mới vừa lòng được.

Kiều Chí Bằng cũng đã nói như thế, Kiều Tử Hân không nói nhiều thêm nữa, đóng cửa lại rồi thay quần áo mặc ở nhà, xong xuôi lại ngồi xuống đệm hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, mẹ gọi con về có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì không thể gọi về sao?”

“Không phải.” Mẹ Kiều giận dỗi nói hai câu, Kiều Tử Hân cũng không lên tiếng nửa.

Mẹ Kiều lại lên tiếng: “Tử Hân à, lúc trước những chuyện con gặp đó, thật đúng là khiến cho mẹ sợ hãi. Con nói con bị người ta hãm hại, người trong giới giải trí đúng là thật đáng sợ mà, đặc biệt là bà chủ kia của con đó, không phải cô ta nhận con là em gái sao? Kết quả còn đòi con một khoản tiền lớn đến như thế, khiến con phải táng gia bại sản, cái gì cũng không còn, việc này cũng thật sự khiến con thảm quá rồi! Con nói xem, mẹ không gặp được con, mẹ còn có thể yên tâm được sao?”

Trong lòng Kiều Tử Hân ấm áp, cười nói: “Không sao hết mẹ ạ, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ bọn họ cũng bị báo ứng rồi, còn con cũng đã lấy lại được sự nghiệp cùng danh vọng của mình, mẹ yên tâm đi.”

Mẹ Kiều gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, theo ý mẹ thì con nên đưa hết tiền mà con kiếm được để giữ ở chỗ mẹ đi, chừa lại chút tiền tiêu vặt hằng ngày là được rồi. Sau này nếu còn gặp phải những chuyện này, người ta cũng không có cách tìm con đòi tiền nữa, hơn nữa con cũng đâu mất mát gì, đúng không? Mẹ vừa mới nghĩ đến việc con phải bồi thường hết tiền cho công ty kia là đã đau lòng đến phát hoảng rồi.”

Kiều Tử Hân giải thích: “Chị ta bắt con bồi thường không có liên quan gì đến việc con có tiền hay không cả, nên bồi thường bao nhiêu trong hợp đồng đã ghi rõ, sớm muộn gì cũng phải trả số tiền đó cho chị ta. Mẹ không cần lo đến việc đó đâu, bây giờ con đã ký hợp đồng với một công ty không có điều kiện quá đáng như thế nữa, con cũng có thể tùy ý giải trừ hợp đồng lúc nào cũng được, sẽ không bị vi phạm hợp đồng, cũng sẽ không ai có thế bắt con bồi thường tiền nữa.”

Mẹ Kiều sửng sốt một chút: “Là như vậy sao, nhưng vẫn không được đâu, con để tiền ở chỗ mẹ mới yên tâm được. Chờ đến lúc con cần dùng thì mẹ lại đưa cho, con ăn xài phung phí ở bên ngoài, mua mấy thứ linh tinh, trước đây mẹ nghe Bạch Du nói, con mua một cái túi hết mấy vạn! Trời ơi, số tiền đó đủ để mẹ dùng hơn hai năm đấy! Mẹ giữ tiền cho con, chờ đến khi con lấy chồng sẽ để làm của hồi môn cho con.”

Kiều Tử Hân vốn cho rằng mẹ Kiều thật lòng quan tâm cô, đến cùng thì chuyện mà cô đã gặp tồi tệ biết bao nhiêu, bất kỳ một người mẹ nào đều sẽ có chút lo lắng mà phải không? Nhưng cô càng nghe bà nói thì lại càng cảm thấy không được thích hợp, cô cũng đã nói sẽ không ai bắt cô bồi thường tiền được nữa, vậy tại sao bà cứ khư khư bắt cô phải để tiền ở chỗ bà chứ? Cái gì mà về sau cho cô làm của hồi môn? Tiền này là chính cô kiếm được mà? Tại sao bây giờ lại thành của hồi môn của cô rồi?

Nụ cười của cô nhạt dần, giọng nói đều đều: “Hồi môn gì vậy ạ, con đến bạn trai còn chưa có mà. Phải rồi mẹ, Tiểu Bằng đã có bạn gái chưa, nó cũng đã đi làm được một năm rồi, có phải nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi không ạ?”

Mặt mày mẹ Kiều hớn hở nói: “Có rồi, có rồi, bạn gái của Tiểu Bằng cũng là bạn học của nó, năm ngoái Tiểu Bằng mời bạn về ăn sinh nhật, mẹ đã gặp qua một lần rồi, bộ dáng rất xinh đẹp. Lại còn tốt nghiệp đại học, bây giờ là giáo viên tiểu học, công việc ổn định, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi con bé, nhưng vẫn là Tiểu Bằng nhà chúng ta có bản lĩnh, theo đuổi được người ta rồi.”

“Vậy thì thật tốt rồi, hai đứa nó định khi nào kết hôn vậy ạ?”

“Mẹ cũng muốn hai đứa nó kết hôn sớm một chút, mẹ cũng sẽ sớm được ôm cháu, nhưng còn không phải là do nhà gái không đồng ý sao? Nói cái gì mà bây giờ vợ chồng son đều thích cuộc sống riêng của hai người, phải có không gian riêng, nếu ở với ba mẹ thì sẽ dễ dàng có mâu thuẫn. Bọn họ nói trừ khi Tiểu Bằng có nhà riêng thì bọn họ mới đồng ý cho kết hôn, còn phải là căn nhà ở gần khu trường học nữa kìa, nếu không về sau mấy đứa nhỏ đi học cũng gặp phiền phức rất nhiều.”

Mẹ Kiều giống như một người mẹ hiền đang buồn thúi ruột vì con trai, tim của Kiều Tử Hân càng thêm lạnh. Chả trách lúc nãy Kiều Chí Bằng lại dễ nói chuyện như thế, thì ra là vì muốn cô cho nó tiền để mua nhà tân hôn. Cô có chút buồn bực, rốt cuộc tâm lý của mẹ Kiều là cái dạng gì mới có thể đem tiền của con gái ruột đi cho con riêng của chồng? Bởi vì không bà không vừa mắt con gái sao?

Mẹ Kiều nói cả nửa ngày không nghe thấy cô đáp lời, ngẩng đầu mới nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, bất tri bất giác nhớ đến lời dặn dò của ba Kiều không nên vồ vập nhắc đến chuyện tiền bạc, vội cười nói: “Được rồi, con mau nghỉ ngơi cho thật tốt đi, không phải con thích ăn khoai tây thái sợi xào không? Buổi tối mẹ làm cho con ăn.”

Sau khi mẹ Kiều rời khỏi phòng, Kiều Tử Hân nằm trên đệm cười mà trong lòng đắng chát. Cô không thích ăn khoai tây thái sợi xào. Trước kia là bởi vì Kiều Chí Bằng thích giành đồ ăn ngon với cô, cô muốn ăn no thì cũng chỉ có thể ăn món khoai tây thái sợi xào mà Kiều Chí Bằng không thích còn sót lại trên bàn. Mẹ cô thật sự đã từng thật lòng chú ý đến cô hay chưa?

Cô nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà cười khẽ hai tiếng, cô vẫn luôn muốn mẹ nhìn thấy được sự ưu tú của mình, khiến cho bà cảm thấy kiêu ngạo, nhưng mẹ cô lại không thật sự để tâm đến cô. Vậy thì được thôi, về sau cô cũng chẳng còn chờ đợi gì vào thứ tình thân này nữa.

. . .

Ps: Quá đáng một cách vô lý luôn á, không biết các chương sau Lan Quế sẽ bẻ cua thế nào, các bạn chờ chương mới vào ngày mai nhé!!!!