Chương 35: Fan cuồng của Ảnh Hậu (20b)

DG: Meo Meo

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Từ Tử Phàm bưng canh ra, múc cho cô một chén nhỏ, cười nói: “Uống canh đi, tự tay cô nấu, phải uống nhiều chút, tôi mới nếm thử vài ngụm, rất ngon.”

Kiều Tử Hân nhìn anh, nói khẽ: “Xin lỗi, tính cách mẹ tôi là vậy đó, cảm thấy trong giới giải trí không có ai là người tốt, không phải nhắm vào anh đâu.”

Từ Tử Phàm cười: “Không sao, tôi có bao giờ bận tâm đến cái nhìn của người khác đâu? Ngược lại là cô, như vậy vất vả lắm nhỉ, có muốn nói ra không?”

Kiều Tử Hân sửng sốt, cúi đầu cầm muỗng vô thức khuấy canh trong chén, một lát sau mới nói: “Thực ra chuyện này rất thường gặp, tôi vẫn thấy ổn. Bên chỗ nhà tôi là một thị trấn nhỏ, người dân nghĩ không thoáng, lúc tôi năm tuổi thì ba bệnh qua đời, trong nhà không có tiền, mẹ tôi một mình nuôi tôi không nổi. Sau này có người giới thiệu cho bà người ba hiện tại của tôi, ông ấy cũng là người góa vợ, trong nhà có một bé trai bốn tuổi. Sau khi họ kết hôn, tôi đổi thành họ Kiều, sống chung với họ.

Nhưng nhà họ Kiều trọng nam khinh nữ, còn xem tôi như con ghẻ, tất cả họ hàng đều đối xử thờ ơ với tôi. Mẹ tôi vì sinh tôi mà cơ thể bị tổn thương, không thể sinh con được nữa, nên đối xử tốt gấp đôi với Kiều Chí Bằng, muốn nuôi thằng bé như con trai của mình. Cho nên hằng năm chỉ có Kiều Chí Bằng có quần áo mới để mặc, có đồ chơi mới để chơi, tôi chỉ có thể mặc đồ dư của người chị bên họ hàng, chơi đồ chơi mà Kiều Chí Bằng không cần nữa.”

“Vừa khéo tôi học hành lại kém, cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thi vào bậc trung cấp, họ thấy tôi ngốc, đi học cũng chỉ tốn thời gian, không bằng tìm một công việc đỡ đần cho gia đình. Tôi từng làm nhân viên văn thư gần một năm, thấy Kiều Chí Bằng thi đậu vào chuyên phổ thông, họ đã bày tiệc ăn mừng cho nó, trong lòng tôi cảm thấy bất bình, không muốn sống những ngày tháng thế này nữa, thế là một mình đến Bắc Kinh lang thang kiếm sống. Không ngờ tôi may mắn, được người tìm kiếm tài năng nhìn thấy, bộ phim đầu tiên thành công. Tôi tưởng mình cuối cùng đã có thể nở mày nở mặt, không ngờ họ lại cật lực phản đối, ba tôi nói tôi yêu đương trong phim khiến ông ấy mất mặt.”

Kiều Tử Hân bật cười: “Thực ra bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi rất biết ơn họ đã nuôi nấng tôi, cho nên bây giờ tôi cũng nguyện ý phụng dưỡng họ, nếu như yêu cầu của Kiều Chí Bằng không quá đáng, tôi cũng sẽ giúp nó thỏa mãn. Dù sao tôi đóng phim cũng kiếm được không ít tiền, cho họ khoản đó cũng không tính là gì, coi như bỏ tiền ra mua lấy sự yên tĩnh. Nhưng tôi không muốn về nhà, mấy người họ hàng của nhà họ Kiều vừa nhìn thấy tôi liền giảng đạo, họ kiên quyết cho rằng giới giải trí là một nơi xấu xa, không có người tốt, giống như tôi làm minh tinh là một nghề nghiệp bất chính gì đó vậy. Cách xử thế của mọi người không giống nhau, ở cùng một chỗ với nhau đôi bên đều không vui vẻ, tôi cũng không biết lần này tại sao mẹ cứ bắt tôi phải về, có thể mấy người họ hàng nói bên tai bà ấy quá nhiều rồi.”

Từ Tử Phàm mở đồng hồ đo đường trong điện thoại ra xem: “Vậy cô phải trở về sao? Từ đầu đến cuối tết có tổng cộng ba ngày, hai mươi chín tháng chạp về, mùng một quay lại, có được không?

Kiều Tử Hân gật gật đầu: “Cứ ba ngày này vậy, tôi sẽ bay chuyến bay sớm để đi, đi chuyến bay muộn trở về.”

Từ Tử Phàm nghĩ đến ở thế giới gốc, Kiều Tử Hân qua đời một mình, cô bị bệnh trầm cảm không có người thân ở bên cạnh, chắc chắn trong lòng mẹ cô không dành nhiều tình cảm cho cô. Cứ như vậy để Kiều Tử Hân trở về, anh có hơi bất an, anh nói: “Tôi về cùng cô, đến lúc đó tôi ở trong khách sạn, lúc đi chúng ta lại cùng đi. Cô có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm tôi, đừng chịu tủi thân.”

Kiều Tử Hân nhìn anh, không nhịn được cười nói: “Tôi đã lớn thế này rồi, sao lại để mình phải chịu tủi thân được? Nhưng anh ở đây cũng là một mình đón năm mới, vậy đến chỗ nhà tôi thăm nơi tôi đã lớn lên đi. Lúc mọi người tụ tập chơi mạt chược, tôi sẽ ra ngoài đi dạo với anh.”

“Được.”

Hai người quyết định xong chuyến đi, Kiều Tử Hân liền nói cho mẹ Kiều biết, cô chỉ nói mình về một mình, không nhắc đến Từ Tử Phàm, miễn cho mẹ Kiều lại trách mắng cô một trận.

Công việc liên quan đến bộ phim “Đời người thật tươi đẹp” bận rộn suốt đến hai mươi bảy tháng chạp, sau đó Từ Tử Phàm dặn dò ổn thỏa công việc của công ty, về quê với Kiều Tử Hân. Thị trấn nhỏ đó không có sân bay, họ chỉ có thể bay đến một thành phố bậc ba ở lân cận, rồi ngồi xe lửa về nhà.

Sau khi xuống xe, Kiều Tử Hân đưa anh đến khách sạn tốt nhất ở chỗ họ, bố trí cho Từ Tử Phàm ở lại đây, Căn phòng không lớn, là phòng đơn giường size lớn, nhưng cũng may được dọn dẹp sạch sẽ, cũng có phòng tắm riêng và máy tính, ti vi. Họ đến rất đúng lúc, vừa khéo chỉ còn lại một phòng cuối cùng, muộn thêm tý nữa là phải đi khách sạn khác rồi.

Từ Tử Phàm nhìn Kiều Tử Hân kiểm tra thiết bị trong phòng, cười nói: “Ở hai ngày thôi, không ẩm thấp là được rồi. Cô về mau đi, họ có thể sẽ canh giờ đấy.”

Kiều Tử Hân gật đầu, đội mũ quàng khăn và mắt kính, bao bọc mình lại cẩn thận, dặn dò: “Chỗ lạ nước lạ cái anh đừng đi đến nơi hẻo lánh, đi đâu nhớ nói cho tôi biết một tiếng.”

“Được, tôi không ra ngoài, yên tâm đi. Ngược lại là cô, có chuyện nhớ gọi cho tôi, điện thoại tôi mở suốt 24 tiếng.”

“Ừm.” Kiều Tử Hân cười đến mức đôi mắt cong cong, vẫy tay với anh rồi ra khỏi cửa. Mỗi lần về nhà đều khiến cô có cảm giác áp lực, nhưng lần này vì có Từ Tử Phàm ở bên cạnh, cô cảm thấy rất thoải mái, dường như cũng không còn bài xích việc về nhà nghe người khác càm ràm nữa.

. . .

Ps: Sao mà dịch chương này thấy khó chịu lắm các bạn, vô lý thật sự, con gái người ta đã tự lập rồi, làm diễn viên chứ có phải đi bán thân đâu… Rồi đọc qua cũng lại có thêm các thể loại họ hàng các kiểu con đà điểu nữa!!!

Dự là các chương sau sẽ có biến căng đây, Viêm Khiết bị anh Phàm trị cho tơi tả, không biết biến họ hàng lần này sẽ thế nào!!!