Chương 34: Fan cuồng của Ảnh Hậu (20a)

DG: Meo Meo

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Gần đến tết, trên mạng có rất nhiều chủ đề chúc mừng, không ai muốn nhắc đến chuyện dơ bẩn của hai người Lâm Viêm, Liễu Khiết, họ cứ như vậy mà biến mất khỏi màn ảnh.

“Đời người thật tươi đẹp” đang được tuyên truyền sôi nổi, Từ Tử Phàm và Kiều Tử Hân cũng lên vài chương trình giải trí nổi tiếng, dẫn theo vài lưu lượng tiểu sinh, tiểu hoa đán có cảnh quay hơi nhiều trong phim để ra mắt với mọi người.

Cả nhà ba người Kiều gia cuối tuần ngồi ở ghế sô-pha xem ti vi, chương trình vừa chiếu, nam thanh niên ngồi chính giữa liền kinh ngạc nói: “Đây không phải chị Tử Hân đây sao? Bây giờ chị ta lại nở mày nở mặt như trước rồi à? Không biết khi nào mới chịu về nhà nhỉ?”

Mẹ Kiều liếc nhìn vẻ mặt của ba Kiều, nói: “Chị con mọi khi đón tết rất bận, cũng chưa chắc có thể về nhà, nhưng quà cáp nhất định sẽ gửi về.” Bà đưa quả quýt đã lột xong vỏ qua, cười nói: “Quýt này ngọt lắm, mười mấy tệ một cân đó, rất đắt, con ăn nhiều chút đi Tiểu Bằng.”

Kiều Chí Bằng liếc mắt nhìn số quýt một cân mười mấy tệ này, lại nhìn Kiều Tử Hân rất xinh đẹp trên Ti vi, bĩu môi nói: “Dì Ngọc cũng tiết kiệm quá, không phải Kiều Tử Hân mỗi tháng đều chuyển tiền cho dì sao? Mua vài quả quýt còn chê đắt?”

“Ý dì không phải vậy, tiền trước đây không phải lấy để mua nhà rồi sao, số tiền còn dư dì muốn giữ lại dự phòng...”

“Được rồi, muốn xem ti vi thì xem ti vi đi, nói nhảm nhiều quá!” Ba Kiều nhíu mày nói: “Tôn Ngọc, bà gọi cho Tử Hân cuộc điện thoại, hỏi con bé tết có về không. Một đứa con gái cứ ở bên ngoài suốt là sao? Giống như tôi không nuôi nổi nó vậy, bà nhớ hỏi rõ nó với tên đạo diễn họ Từ gì đó là sao, nhà chúng ta không thể có một đứa con mang tiếng xấu được, nếu không để người khác nhìn tôi với ánh mắt gì?”

“Được, đứa nhỏ này đúng là rất hay bướng bĩnh không nghe lời, để tôi nói chuyện với nó.” Mẹ Kiều bỏ trái quýt xuống, cầm chiếc di động về phòng gọi điện thoại.

Kiều Tử Hân đang ở nhà ăn cơm với Từ Tử Phàm, nhìn thấy cuộc gọi của mẹ có hơi sửng sốt, nhận cuộc gọi nói: “Mẹ? Mẹ tìm con hả?”

“Nếu mẹ không tìm con, con cũng không biết gọi điện thoại về nhà hỏi thăm có đúng không, nuôi con lớn thế này mà không biết lo lắng cho mẹ chút nào, chỉ biết ham chơi làm loạn ở bên ngoài, ba con bảo mẹ hỏi con tết có về hay không, mẹ thấy con nên về đi, con gây ra chuyện lớn như thế, dù sao cũng phải về nhà giải thích với họ hàng, để họ thấy con bây giờ rất tốt, nếu không mẹ gặp mặt họ cũng không ngẩng đầu lên được.”

Kiều Tử Hân nhíu mày: “Mẹ, con cũng không làm chuyện phạm pháp, mẹ có gì mà không ngẩng đầu lên được? Nếu mà mẹ muốn so sánh với người ta thì mẹ cứ việc, con của họ học không giỏi, công việc cũng không tốt, không có thu nhập nhiều bằng con, con bây giờ còn chưa đủ để mẹ nở mày nở mặt sao?”

“Nở mày nở mặt cái gì? Mất mặt thì có! Con xem con đóng phim ôm ôm ấp ấp với người khác, giống bộ dạng của con gái nhà lành không? Đúng rồi, cái người tên Từ gì đó, là đạo diễn của các con đó, còn đóng phim chung với con, chuyện của hai đứa là sao? Sao mẹ nghe em trai con nói trên mạng nói hai đứa là một cặp? Con đã bị lừa một lần còn chưa biết sợ nữa à, bây giờ lại có mối quan hệ với tên đạo diễn đó, em trai con nói đạo diễn với nữ minh tinh xinh đẹp vốn không thể có mối quan hệ trong sạch rõ ràng được…”

Từ Tử Phàm bưng tô canh trên bàn đến nhà bếp hâm nóng canh, Kiều Tử Hân ngại ngùng cúi đầu, cảm thấy những lời này đều bị anh nghe thấy hết rồi, cô nổi nóng nói: “Mẹ đang nói gì vậy? Mẹ nghi ngờ con vậy sao? Kiều Chí Bằng nói gì mẹ cũng tin, nó là con ruột mẹ à? Nhiều năm như vậy nó có từng gọi mẹ một tiếng mẹ chưa? Chừng nào thì mẹ có thể tôn trọng con gái ruột của mẹ chút đây, đừng để ba con họ nói sao thì là vậy chứ!”

“Cái gì mà ba con bọn họ? Đó là ba con và em trai con!” Mẹ Kiều nhíu chặt lông mày: “Con đúng là ngày càng không nghe lời, y chang ba con nói, ở bên ngoài tính nết cũng trở nên hỗn hào rồi. Bây giờ con đang dạy ngược mẹ đó hả, cảm thấy mẹ già của con hồ đồ rồi đúng không? Con cũng không thử nghĩ xem, ban đầu ba ruột con mất, mẹ thân phụ nữ một mình dẫn theo con sinh sống thế nào? Nếu không phải ba con thu nhận và chăm sóc chúng ta, mẹ thấy con đã đói chết từ lâu rồi, con phải biết cảm ơn, biết kính trọng ông ấy.”

Kiều Tử Hân bất đắc dĩ nói: “Con không hề bất kính với ông ấy, nhưng điều này không có nghĩa là cuộc đời của con đều phải để ông ấy sắp đặt? Ông ấy bảo con đi làm một nhân viên văn thư quèn, con không có trình độ học vấn không thể lên chức, không lẽ cả đời chỉ làm một nhân viên văn thư quèn hay sao? Bây giờ con có chỗ nào không tốt? Mỗi tháng con đều gửi tiền cho nhà mình dùng, đổi căn nhà lớn hơn cho mọi người ở, còn mua xe cho Kiều Chí Bằng, nếu như con làm một nhân viên văn thư quèn thì có mua nổi mấy thứ này không? Nuôi bản thân còn không đủ nữa.”

“Con lại nói mấy chuyện này! Không phải con chỉ cho nhà chút tiền thôi sao? Mấy năm nay con không ở bên cạnh ba mẹ, đều là Tiểu Bằng chăm sóc ba mẹ, không lẽ con không nên cho gia đình chút tiền chu cấp? Vả lại con là chị gái, lại không phải con ruột của ba con, con không làm cái gì nhiều thêm chút, những người trong nhà có thể chấp nhận con sao? Được rồi được rồi, con nói cho mẹ biết, con với tên đạo diễn đó có mối quan hệ gì?”

“Bạn bè, mẹ yên tâm đi, con không có người yêu.” Kiều Tử Hân không muốn nói gì nữa, chuyện từng tranh cãi vô số lần, có nói lại cũng không nói lý được.

Mẹ Kiều nghĩ nghĩ nói: “Năm mới con phải về nhà đó, họ hàng thân thích tụ họp chắc chắn sẽ nhắc đến con, con không ở nhà tức là trong lòng không có người nhà, sẽ khiến mẹ rất khó xử.”

“Mẹ, con có bộ phim mới chiếu vào dịp tết, con có công việc...”

“Đừng tìm mấy cái cớ đó nữa, tóm lại là con phải về, tự con chọn thời gian, chọn xong rồi nói mẹ, cứ vậy đi, đường xa đắt lắm.”

Nghe thấy tín hiệu máy bận trong điện thoại, Kiều Tử Hân xoa xoa trán, vứt điện thoại lên bàn. Từ trước đến nay luôn là như vậy, mẹ Kiều nói xong chuyện mình muốn nói thì cúp máy ngay, không quan tâm cô, cũng không nghe xem cô đang nói gì. Tóm lại người có lý là một nhà ba người kia, kẻ không có lý chỉ có một mình cô. Vì cô là con gái, hơn nữa còn là con ghẻ, không phải con ruột của người đàn ông chủ gia đình.

. . .

Ps: Ủa ủa, dịch đoạn này xong mà thấy cay lắm luôn đó các bạn!!! Đoạn trên cái giọng mà Kiều Chí Bằng nói chuyện là thấy láo láo rồi, cha dượng với con riêng, thảo nào!