Chương 3: Fan cuồng của Ảnh Hậu (3)

Dịch giả: Sơn Phụng

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Kiều Tử Hân không tin Từ Tử Phàm là fan của cô lắm, trong căn phòng này ngay cả một tờ tạp chí ảnh của cô cũng không có. Nhưng ngoài lý do này, còn có thể có lý do nào hợp lý hơn sao? Chẳng lẽ Từ Tử Phàm còn là người cố ý hại cô? Muốn hại cô chỉ cần tối qua bỏ cô lại quán bar Blues để khiến cô thân bại danh liệt là được rồi, cho dù muốn lợi dụng cô thì cũng không cần đợi đến bây giờ.

Cô chẳng còn gì để bị ngấp nghé nữa, ngoài việc fan trung thành muốn bảo vệ thần tượng ra, cô không nghĩ ra được mục đích khiến Từ Tử Phàm phải khổ tâm với những chuyện không đâu như vậy nữa.

Từ Tử Phàm thử độ ấm một chút rồi đẩy ly sữa qua, cắt ngang sự hoài nghi lo lắng của cô: “Ăn chút đồ đi, hôm qua cô uống nhiều rượu như thế, bụng đói chắc chắn sẽ khó chịu.”

Kiều Tử Hân nhìn bữa sáng mình yêu thích, lại có chút tin tưởng người này thực sự là fan trung thành của cô, công ty xây dựng cho cô hình ảnh ngọc nữ trong sáng, dịu dàng mộc mạc, thích xuống bếp làm món thanh đạm đơn giản, không cần cầu kì phức tạp. Do vậy cũng không có nhiều người biết cô thích ăn sáng kiểu Tây hơn, có thể biết được điều này cũng coi như là rất chu đáo rồi!

Kiều Tử Hân cười với Từ Tử Phàm: “Cảm ơn, thực sự làm phiền anh rồi.”

“Không sao. Cô ăn từ từ, tôi đi giải quyết chút chuyện, có việc gì cứ gọi tôi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Từ Tử Phàm đứng lên đi pha cho mình một ly cà phê đen, quay lại trước máy tính bắt đầu tra thử hai cửa hàng của anh có giá cả thế nào. Ba mẹ của chủ thân xác này trước đây làm kinh doanh, buôn bán nhỏ, nhưng hai cửa hàng đó mua sớm, vị trí không tệ, sau này giá nhà đất ở Bắc Kinh bùng nổ, cửa hàng hiển nhiên có mức giá không nhỏ.

Nhìn một hồi, trong lòng Từ Tử Phàm đã có tính toán, chọn ra vài người môi giới nhà đất có uy tín, chờ đến giờ làm việc liên hệ thử.

Mới vừa đến thế giới này, những chuyện gần như có thể làm đều đã làm rồi, Từ Tử Phàm duỗi cái thắt lưng mệt mỏi, uống một hơi hết sạch ly cà phê đen, tắt máy tính xong đi tắm. Lúc soi gương, Từ Tử Phàm để ý mái tóc hơi che mắt, quyết định dành thời gian đi cắt một kiểu tóc thật bảnh, theo hiểu biết của anh về giới giải trí, nhan sắc đẹp có thể thu hút được một lượng fan lớn, nhất định phải coi trọng.

Anh thay xong đồ bước ra, nhìn thấy Kiều Tử Hân lại ở trong bếp rửa chén, anh không khỏi sửng sốt. Theo tin tức anh tìm hiểu thì lại nói Kiều Tử Hân ghét nhất là nhà bếp, anh nhanh chân bước qua nói: “Bỏ xuống để tôi rửa cho.”

Kiều Tử Hân ngẩng đầu cười với anh: “Tôi rửa được rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi bây giờ rất sa sút, không biết báo đáp anh thế nào, chuyện nhỏ như rửa chén này tôi vẫn làm được mà. Từ Tử Phàm, đợi tôi một lần nửa quay lại đỉnh cao, nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”

Từ Tử Phàm hơi mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều quá, có thể giúp đỡ cô tôi rất vui. À đúng rồi, cô có dự định gì? Tôi thấy tin tức nói cô phải bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng, ngay cả nhà cũng mang đi bồi thường, là thật sao?”

Kiều Tử Hân nghiêm mặt lại, khẽ gật đầu: “Là thật, công ty giải trí Tinh Thần hủy hợp đồng với tôi, hợp đồng phim ảnh, quảng cáo của tôi cũng không còn nữa, nghe nói bây giờ tôi cả người đều là vết nhơ gây ảnh hưởng lớn đến họ, phải bồi thường tổn thất cho họ.” Cô rửa sạch chén đĩa đem cất, lau khô tay rồi quay người đối diện Từ Tử Phàm, vờ ra vẻ không sao: “Không sao đâu, tôi có thể thuê nhà. Thế… túi của tôi có ở chỗ anh không?”

“Có, tôi đã tắt nguồn điện thoại của cô rồi, tôi đi lấy cho cô.” Từ Tử Phàm về phòng lấy túi xách cho cô, hai người ngồi ở ghế sô-pha ngoài phòng khách.

Kiều Tử Hân nhanh chóng lấy điện thoại ra bật nguồn, trong điện thoại có hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, một cuộc là của người đại diện, tám cuộc của Bạch Du, còn lại toàn bộ là của ba mẹ cô gọi đến. Wechat, SMS cũng nhận được mười mấy tin nhắn.

Người đại diện cảnh cáo cô, bản thân sa đọa đừng làm liên lụy đến công ty, cô và công ty đã chấm dứt hợp đồng không còn liên quan đến nhau, không được nói năng lung tung. Bạch Du đầu tiên là hỏi cô đang ở đâu, sau đó mắng cô tiếp tay với người ngoài tính kế cô ta, cuối cùng là năn nỉ cô đến cục cảnh sát bảo lãnh cô ta. Tin nhắn của ba mẹ thì lo lắng cô ra sao rồi, hỏi cô những chuyện trên mạng có phải thật không, sao còn lôi kéo đến chuyện hút ma túy.

Kiều Tử Hân nhíu mày, gọi điện thoại cho mẹ. Từ Tử Phàm thấy thế thì về phòng ngủ đóng cửa, Kiều Tử Hân nhìn cánh cửa đó đến xuất thần, cơ thể lại thả lỏng hơn chút. Kiểu quan tâm lặng lẽ của Từ Tử Phàm khiến trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, vẫn còn có người để ý đến cô, quan tâm cô, cô không thể gục ngã được!

Điện thoại kết nối, mẹ Kiều sốt ruột nói: “Hân Hân, sao bây giờ con mới mở điện thoại? Chuyện trên tin tức là sao? Mẹ thấy Bạch Du bị bắt rồi? Con có sao không?”

Kiều Tử Hân nói: “Con không sao, bây giờ đang ở nhà bạn. Mẹ đừng lo lắng, chuyện Bạch Du hút ma túy không liên quan đến con, trên mạng viết bậy bạ đó.”

“Lại là viết bậy? Lần trước con nói với mẹ là viết bậy, sao vừa ngoảnh đầu đã bị công ty đuổi rồi? Con, rốt cuộc con ở Bắc Kinh làm gì vậy? Không cho con làm minh tinh con không nghe, con nói xem nếu như con không sai, sao lại phải bồi thường hết tiền cho người ta? Trên mạng nhiều người mắng chửi con như vậy, đều là giả sao?”

Kiều Tử Hân mím môi, dựa vào ghế sô-pha cười gượng nói: “Mẹ, thật thật giả giả, đúng đúng sai sai trong giới giải trí không ai có thể nói rõ ràng, lần này con thua rồi, bị người ta hại thành thế này, là bản thân con ngu ngốc, không cẩn thận. Nhưng những chuyện trên mạng thực sự đều là bịa đặt, mẹ còn không rõ tính cách của con sao? Con xin thề, con chưa từng làm ra những chuyện xấu xa, mẹ tin con đi. Nếu đến cả mẹ cũng không tin con, vậy con phải làm sao bây giờ?”

“Cái đồ không nên thân này, thôi thôi, mẹ không hỏi nữa. Con về đây đi, ngoan ngoãn ở nhà. Thím hai con nói đơn vị của thím thiếu một trợ lý văn phòng, lương tháng ba ngàn tệ, biểu hiện tốt còn được tăng lương. Trong công ty thím con làm kinh doanh nhiều người như thế, ai cũng có nhà có xe, con tìm đối tượng cũng tiện. Đừng lăn lộn trong giới giải trí gì đó nữa, con làm trong đó bao nhiêu năm rồi đã kiếm được cái gì? Bây giờ mẹ và ba con ra ngoài đều ngại chào hỏi hàng xóm, yên ổn sống qua ngày không được sao?”

Kiều Tử Hân dùng tay che mắt, vốn tưởng rằng mình sẽ khóc, ai ngờ lại không. Có thể là do sự tin tưởng của Từ Tử Phàm giúp cô không còn cảm giác cô đơn không nơi nương tựa nữa, lần này nghe lời cằn nhằn của mẹ bản thân lại không đau lòng thất vọng như trong tưởng tượng. Cô nghe ra được, mẹ tức cô không nghe lời cứ muốn làm minh tinh, tức cô khiến người nhà mất mặt. Cũng có lẽ đây là thương cho roi cho vọt, nhưng bây giờ cô thực sự chỉ muốn có một chút sự khích lệ thôi.

Kiều Tử Hân hít thở sâu một hơi, cười nói: “Mẹ, mẹ phóng đại quá rồi, chưa đến mức đó đâu. Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn có thể lật ngược tình hình, không khiến mẹ và ba con phải mất mặt đâu. Được rồi, con còn có việc, không nói nữa, mẹ yên tâm chờ xem tin tốt nhé.”

“Sao con không nghe lời gì hết vậy? Phải làm mẹ và ba con tức chết con mới được à?”

“Mẹ, mẹ xem mẹ nói đến đâu rồi vậy? Con thực sự rất ổn, những chuyện này sẽ qua nhanh thôi, mẹ yên tâm đi.”

Kiều Tử Hân trấn an mẹ Kiều hồi lâu, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Cô không nhận được lời khích lệ mình muốn từ mẹ, gọi xong cuộc điện thoại chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Điện thoại vừa đặt xuống thì đã reo lên, cô cầm lên xem thì phát hiện là Bạch Du gọi, ánh mắt trở nên lạnh nhạt: “Alo?”

“Tử Hân! Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi! Tối qua cậu đã đi đâu vậy? Tớ bị cảnh sát bắt rồi, cậu đến bảo lãnh tớ nhanh đi!”

“Tớ đến tìm cậu ngay.” Kiều Tử Hân cắn răng nắm chặt nắm đấm, cô nhất định phải mặt đối mặt hỏi Bạch Du tại sao lại đối xử với cô như vậy!

“Tốt quá, vậy cậu đến nhanh nhé, tớ đợi cậu! Nhớ mời luật sư nữa!” Tiếng Bạch Du vui vẻ, nói xong liền cúp điện thoại.

Kiều Tử Hân nhìn điện thoại mà Từ Tử Phàm đặt trên bàn, rồi đứng dậy gõ cửa phòng của anh: “Từ Tử Phàm, anh có thể gửi đoạn ghi âm cho tôi không?”

Từ Tử Phàm mở cửa bước ra, thấy cô đeo túi, hỏi: “Cô muốn đến cục cảnh sát đối chất với Bạch Du?”

Kiều Tử Hân gật đầu: “Tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ, tôi đối xử với cô ta tốt như thế, tại sao cô ta lại hại tôi? Vì tiền ư? Tôi từng cho cô ta bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi không có tiền thì muốn bán tôi?”

Kiều Tử Hân nhớ đến đêm đầu tiên ba vạn được nói đến trong đoạn ghi âm, cô lập tức ngừng nói, cảm giác nhục nhã dâng lên.

Từ Tử Phàm cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi, tôi đi với cô.”

“Hả? Không cần đâu, tôi đã làm phiền anh nhiều quá rồi, thực sự ngại lắm…”

“Không sao, bây giờ cô không có người đáng tin cậy cũng không có xe, cứ ra ngoài như vậy không sợ bị người khác vây xem à? Lỡ như có người chụp ảnh đăng lên mạng viết bậy bạ, vậy thì càng rắc rối nữa. Thực ra cô không có chỗ ở thì có thể ở chỗ tôi trước, nhà tôi chỉ có mình tôi, coi như cho cô thuê.” Từ Tử Phàm mỉm cười cúi đầu nhìn cô: “Cứ coi như thỏa mãn tấm lòng của một fan hâm mộ muốn chăm sóc cô?”

Kiều Tử Hân hơi do dự, cô thực sự không biết nên đi đâu, đến nơi nào cũng có cảm giác sẽ bị chụp ảnh bị phơi bày hết. Nơi này dường như an toàn hơn khách sạn, tối qua lúc cô được đưa đến đây không có ai phát hiện cả, nhưng cô và Từ Tử Phàm mới quen nhau, cái gì cũng không biết…

Từ Tử Phàm khẽ cười: “Không sao, cô cứ suy nghĩ từ từ, chúng ta đến cục cảnh sát trước đã.”

Từ Tử Phàm lái xe xuất phát, trên đường đi Kiều Tử Hân mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, đội nón đeo kính đeo khẩu trang đi mua một bộ quần áo khác để thay. Thành phố lớn loại người gì cũng có thể gặp được, tuy cô che hơi kín đáo khiến người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có ai chú ý. Sau khi đến cục cảnh sát, Kiều Tử Hân vô thức đứng thẳng lưng, cho dù bây giờ đã sa sút, cô cũng không muốn để người khác tưởng cô yếu đuối!

Từ Tử Phàm và Kiều Tử Hân cùng ghi khẩu cung, Từ Tử Phàm nói: “Tôi là bạn của Tử Hân, trước khi đi quán bar cô ấy sợ mình uống say, bảo tôi đến đón. Tôi đón người xong thì đi ngay, lúc đó Bạch Du nói cô ta ra ngoài một chuyến, dẫn người bạn khác qua chơi, tôi không quen cô ta cũng không hỏi nhiều. Cô ta hút ma túy thật sao?”

Cảnh sát đưa tờ khai đã viết xong cho anh xác nhận chữ ký, nói: “Túi nhựa tìm được ở gian ghế lô đựng bột mì bên trong, là loại bột làm màn thầu hấp, không phải thuốc phiện. Nhưng Bạch Du sau khi qua xét nghiệm thì chứng thực cô ta thực sự hút ma túy, không thể bảo lãnh. À đúng rồi, chúng tôi nhận được điện thoại báo đến bắt cô ta, người đó có phải anh không?”

Từ Tử Phàm lắc lắc đầu: “Không phải.”

Cảnh sát nhìn anh vài lần, phải hay không không quan trọng, việc người tố cáo làm là việc tốt.

Hai tay Kiều Tử Hân xiết lấy túi da, khẽ giọng nói: “Có thể gặp Bạch Du không? Tôi muốn hỏi cô ta chút chuyện.”

“Được, cô ta cứ ồn ào đòi mời luật sư, luật sư vẫn chưa đến sao?”

Vẻ mặt Kiều Tử Hân thản nhiên nói: “Cô ta hút ma túy là sai, tôi sẽ không giúp cô ta mời luật sư. Nếu cô ta cứ muốn mời, để cô ta tự mời đi.”

Tin tức hôm nay cảnh sát cũng xem rồi, biết họ là bạn thân thiết, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cô, không nói gì cả, cho họ đăng ký xong rồi dẫn họ vào thăm Bạch Du.

Bạch Du vừa nhìn thấy Kiều Tử Hân thì mắt đã sáng rực: “Tử Hân! Sao cậu đến chậm vậy? Tớ có thể ra ngoài chưa?

Kiều Tử Hân ngồi trước mặt cô ta, mặt mày vô cảm nhìn cô ta, nhìn cực kỳ tỉ mỉ, Bạch Du bị cô nhìn đến nỗi tim cứ đập thình thịch, nhíu mày nói: “Cậu nhìn gì vậy?”

Kiều Tử Hân cười khẩy nói: “Tôi nhìn xem đàn bà lòng dạ rắn rết trông như thế nào, mà ngay cả bạn thân cùng nhau lớn lên cũng có thể ra tay? Cũng phải, cô vốn đâu xem tôi là bạn thân, tôi cũng không quan tâm, tôi đến là để hỏi cô, tôi có chỗ nào có lỗi với cô mà phải khiến cô hãm hại tôi như vậy? Là tự cô làm hay có người xúi giục?

Vẻ mặt Bạch Du thay đổi: “Cậu nói gì vậy? Tớ nghe không hiểu, có phải tên đàn ông hôm qua dẫn cậu đi đã nói gì không? Hắn ta nói bậy đó, sao tớ lại hại cậu được?”

Kiều Tử Hân lấy điện thoại mở đoạn ghi âm, bật một câu rồi tắt. Nhưng chỉ một câu này cũng đã đủ để Bạch Du hiểu rõ!

Bạch Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tử Phàm, giọng căm hận: “Là anh! Là anh giả mạo Adam đúng không?”

. . .

Ps: Hiện tại mỗi ngày chỉ đăng 1 chương vì đang sắp xếp lại nhân sự trong team, sang tuần sẽ bắt đầu ổn định mà đăng chương nhanh hơn, mọi người cùng chờ đợi các chương mới nhé, đây hứa hẹn là một bộ truyện đầy hấp dẫn về đô thị và showbiz!!!

Tiện thể, mời các bạn đọc ghé xem:

1 - Chúng ta một nhà đều là vai ác (dịch) - đã full

Đây là bộ đô thị, học đường, ngọt sủng rất hay luôn nè!

2 - Đại Đường đệ nhất thần thám (dịch) - đang ra

Truyện trinh thám linh dị, đoạn đầu hơi nhạt nhưng về sau các tình tiết vụ án dần dần mở ra trở nên rất lôi cuốn, đọc không ngừng được!