Trans: 37
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Từ Tử Phàm ngắt điện thoại, sau đó rút sim ra rồi ném vào thùng rác, nhân tiện nhìn về phía quán bar kia bất giác cong khóe miệng.
Trong quán bar, Bạch Du và Adam đang gấp đến mức đi lòng vòng, Bạch Du gọi cho Kiều Tử Hân nhưng phát hiện ra cô đã tắt máy, trong lòng dâng lên sợ hãi, cái cảm giác bị mất đi sự khống chế thật khiến con người ta hoảng sợ.
"Adam anh đã nói chuyện này cho ai phải không? Tại sao lại có người biết được chuyện này mà đến tận phòng bao này chứ?"
Adam tựa lưng vào cửa không nhẫn nại mà nói: "Tôi chẳng nói cho ai cả, mấy chuyện thế này tôi bị ngu mới đem nói ra ngoài."
Hai người họ đang thương lượng thì cửa bị một lực mạnh đập vào: "Cảnh sát đến kiểm tra, mở cửa!"
Adam thầm chửi một tiếng, thuận tay mở cửa ra, Bạch Du không ngăn lại kịp, bị dọa cho sợ xanh mặt. Vì cô ta thường xuyên chơi ma túy cho nên sợ nhất là gặp cảnh sát, nhưng nghĩ lại thì hôm nay cô ta cũng không mang theo thứ không mang nên tự trấn an bản thân, nắm chặt lấy túi để bản thân không quá sợ căng thẳng.
Cảnh sát kiểm tra chứng minh thư của bọn họ, cô gái này quả nhiên tên Bạch Du, người cảnh sát nọ đánh mắt với đồng nghiệp. Vài người lập tức đi vào kiểm tra căn phòng, khi soát đến ghê sô pha có người hét lên: "Thưa sếp, tìm thấy rồi!"
Mấy người bên đó bắt đầu nhìn qua, túi bột không rõ lai lịch lọt vào tầm mắt mọi người, hai chân Bạch Du mềm nhũn xém chút nữa là ngã xuống đất: "Đây không phải của tôi! Tôi không biết tại sao thứ này lại ở đây!"
Cảnh sát thu túi bột làm tang vật, lạnh giọng nói: "Được rồi, có người tố cáo hai người ở đây giao dịch buôn bán ma túy, bây giờ mời theo chúng tôi về đồn một chuyến, có hay không kiểm tra một chút là biết."
Adam đến bây giờ mới hiểu ra vấn đề, lập tức chống đối kêu oan, nhưng khi nhìn đến tình hình trước mặt và nội dung của cuộc điện thoại tố cáo thì anh ta nghĩ bọn họ nhất định phải đến đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra, bây giờ kêu oan cũng vô dụng.
Vào lúc này mấy nhà báo được thuê sẵn cũng vừa đến quán bar, nhìn thấy cảnh sát cũng không dám tiến lên, tắt đèn flash đi rồi chụp lén được một số ảnh, nhưng chụp một lúc rồi thì cảm thấy có gì đó không đúng, không phải nói đây là scandal của Kiều Tử Hân sao? Tại sao cô bạn thân kia của Kiều Thư Hân lại bị bắt rồi? Lại còn có cả cậu người mẫu kia, vốn dĩ không hề có hình bóng của Kiều Tử Hân ở đây.
Nghe thấy bọn họ hét lên không chơi ma túy, không giao dịch gì đó, mấy người phóng viên liếc nhìn nhau rồi chụp lại toàn bộ quá trình bọn họ bị bắt lại. Dù sao cũng đến rồi, không được lãng phí tiền xăng, tốt xấu gì Bạch Du cũng có chút quan hệ với Kiều Tử Hân, tin tức cô ta chơi ma túy bị lộ nhất định khiến người ta liên tưởng đến Kiều Tử Hân, sự kiện nóng này nhất định bọn họ có thể bú ké được tý fame.
Mấy người phóng viên trở về liền tăng ca viết báo cáo, cố gắng viết ra nội dung có thể thu hút được sự chú ý nhất, vì vốn dĩ mấy tên phóng viên nhà bao này đều là bọn bất lương, cơ hội hiếm có thế này sao có thể thủ hạ lưu tình.
Tất cả mọi chuyện hầu như đều nằm trong dự đoán của Từ Tử Phàm, anh cũng thuận lợi đem Kiều Tử Hân về nhà mình. Anh nhẹ nhàng đem Kiểu Tử Hân đặt lên giường trong phòng ngủ cho khách, Kiều Tử Hân phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, chân mày cũng nhíu lại, dường như cô đang rất khó chịu.
Từ Tử Phàm không hề giúp cô cởi áo ngoài, ngược lại còn giúp cô đóng tất cả cúc áo lại, đắp chăn cẩn thận rồi ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, không có chuyện gì hết, đừng sợ."
Kiều Tử Hân cũng không biết có phải là vì giọng nói ấm áp kia của của anh vỗ về không mà chân mày từ từ thả lỏng, rồi cứ thế an ổn ngủ một giấc.
Từ Tử Phàm đi tắm một chút, thay một bộ quần áo bình thường, đi đến nhà bếp hầm một chén canh giải rượu. Đây đều là những thứ mà trước đây anh học được khi làm ăn phải tiếp rượu khách hàng thường xuyên.
Lúc đó vì nhà nghèo, anh không muốn mỗi lần tiếp rượu xong đầu đau như búa bổ, cho nên đã tự học nấu canh giải rượu, thời gian trôi qua cũng đã lâu, canh giải rượu anh nấu ra vừa ngon vừa hiệu quả, may mắn thay trí nhớ anh rất tốt những thứ đã học được đều nhớ rất rõ, thế nên dù đã xuyên không bao nhiêu lần cũng không bị bỡ ngỡ.
Nữa tiếng sau, Từ Tử Phàm nhẹ nhàng bón canh giải rượu cho Kiểu Tử Hân, Kiều Tử Hân lúc đó say đến quay cuồng trời đất, ngay cả anh là ai cũng nhìn không rõ thế mà cũng uống sạch chén canh kia. Từ Tử Phàm xoa gáy mấy cái rồi đóng cửa lại, anh quay về phòng của mình rồi mở máy tính lên xem qua tình hình chứng khoán. Nếu muốn lật ngược tình thế mà không có tiền thì làm được gì?
Lúc chăm chú làm một việc gì đó thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, Từ Tử Phàm vừa lựa được một số cổ phiếu tốt phù hợp cho đầu tư ngắn hạn thì nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh. Anh nhìn thử đồng hồ, thế mà đã sắp 5 giờ sáng rồi.
Anh vươn vai đứng lên, Kiều Tử Hân kinh ngạc nhìn chằm chằm anh: "Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Bạch Du đâu?"
Cô vô thức ôm lấy ngực lùi ra sau hai bước, đến lúc chắc chắn quần áo trên người vẫn còn mặc chỉnh tề, cái áo khoác rộng vẫn còn mặc trên người, đến lúc này mới thả lỏng một chút.
Từ Tử Phàm chỉ chỉ một số đồ dùng cá nhân trên tủ, nở một nụ cười vô hại: "Mấy thứ đó mới mua hôm qua, cô tắm rửa chút đi, đợi chút nữa ngồi nói chuyện sau."
Kiều Tử Hân nhìn anh đánh giá một chút, do dự một lúc rồi cũng đi vào tắm rữa. Đợi đến lúc cô đi ra thì Từ Tử Phàm đã làm xong món thịt băm chiên, bánh mì nướng và sửa nóng, đây là món ăn sáng yêu thích của cô, chuyện này càng khiến cho cô cảm thấy kỳ quái, cô nhịn không được lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi, người bạn đi cùng với tôi đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"
Từ Tử Phàm ngồi xuống vị trí đối diện với cô rồi nhìn cô nói: "Chào cô Kiều, tôi tên là Từ Tử Phàm, đây là nhà của tôi. Hôm qua tôi tình cờ biết được Bạch Du muốn hãm hại cô, cho nên tối qua tôi đã đến quán bar Lam Điều giả mạo làm người thông đồng với cô ta rồi cứu cô ra ngoài.
Lúc đó cô đã say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi, tôi cũng không biết bên cạnh có có ai đáng tin không nên chỉ có thể đưa cô về nhà tôi. Có chỗ nào mạo phạm xin cô rộng lòng bỏ quá cho."
Kiều Tử Hân nhíu mày, "Bạch Du hãm hại tôi? Sao có thể chứ? Tại sao cô ấy lại muốn hãm hãi tôi?"
"Đây là ghi âm và tin tức sáng nay." Từ Tử Phàm đưa máy tính bảng về phía cô, nói nhiều cũng không bằng sự thật, vậy thì cứ cho cô ấy tự nghe tự xem.
Kiều Tử Hân nhanh chóng nhận lấy máy tính bảng, cô với Bạch Du là hàng xóm lớn lên với nhau, hai năm trở lại đây quan hệ cũng càng lúc càng tốt, mấy tấm ảnh này chụp ở quán bar trông hơi mờ nhưng cô vừa nhìn là đã có thể nhận ra đây chính là Bạch Du.
Tin tức nói Bạch Du buôn bán ma túy nên bị bắt, chứng cứ cũng rất rõ ràng, người bị nghi ngờ có liên quan giao dịch với Bạch Du cũng được bóc trần thân phận, anh ta là Adam một người mẫu có chút danh tiếng. Tin tức còn chỉ ra bọn họ chính là cá mè một lứa nếu không tại sao quan hệ lại tốt như vậy?
Rất nhiều bình luận than thở về sự hỗn loạn trong giới giải trí, nhưng nhiều hơn vẫn là mắng chửi cô, cứ như tận mắt nhìn thấy cô chơi ma túy không bằng.
Kiều Tử Hân nhìn thấy bức ảnh chụp trong phòng 102, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ Bạch Du thật sự muốn hãm hại cô? Gài bẫy cô chơi ma túy? Cô nhìn sang cái điện thoại bên cạnh, lập tức mở đoạn ghi âm kia lên.
"Anh là Adam? Sao anh đến sớm..."
"Ba mươi ngàn tệ đổi đêm đầu tiên của cô ta..."
"Đến lúc đó anh cứ nói là do cô ta ép buộc, biết đâu lại nhận được sự thương cảm..."
Kiều Tử Hân không thể tin được đây là giọng nói của bạn cô, từng câu từng câu đọc ác khiến cho cô toàn thân phát run! Cô có chỗ nào có lỗi với Bạch Du sao? Bạch Du sao lại muốn hại cô? Thậm chí biết cô giữ gìn thân thể cũng muốn tìm đại tên đàn ông nào đó đến hủy hoại cả đời cô!
Cô nhìn bóng lưng được phóng viên chụp lại, không khó để tưởng tượng ra cảnh tượng mà Từ Tử Phàm đã nói, lúc đó không biết sẽ chụp ra thể loại ảnh bất nhã nào. Lúc đó cô cả người đều nhiễm bẩn, muốn rửa sạch cũng không được nữa!
Sau khi bị bạn trai, công ty và cả người đại diện đâm sau lưng, ngay cả bạn thân của cô cũng đâm cô một nhát, sự kiên cường cuối cùng của Kiều Tử Hân chính thức vỡ nát, cô đỡ trán che mắt lại, hai mắt nhìn chằm chằm xuống bàn, cố gắng không để nước mắt tuôn ra, cô không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của cô, nhưng nước mắt không theo kìm được mà rớt từng giọt từng giọt xuống bàn.
Từ Tử Phàm đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Cô không sai, bọn họ mới là người sai."
Kiều Tử Hân kìm nén cảm xúc của chính mình, trong đầu cô bây giờ một mảng trống không, nhưng khi nghe thấy lời thấu hiểu kia cô không kìm được mà trút hết ra: "Tôi thất bại đến vậy sao? Tại sao bọn họ ai cũng phản bội tôi? Tôi không làm chuyện có lỗi với ai cả, họ dựa vào cái gì mà chửi mắng tôi? Tôi không phải người thứ ba, tôi không chơi thuốc phiện, cũng không bắt nạt người mới, tôi không dùng quy tắc ngầm với Lâm Đàm...
Tôi không làm mấy chuyện đó! Rõ ràng là Lâm Đàm lăng nhăng với Liễu Khiết, là bọn họ vu oan cho tôi, tại sao không có ai tin tôi?!"
"Tôi tin cô."
Một giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nhàng, nhưng lại như cái phao cứu rỗi cô, cô hai mắt rưng rưng ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn vào mắt Từ Tử Phàm: "Anh tin tôi?"
Từ Tử Phàm gật đầu, ánh mắt kiên định cô: "Tôi tin cô, cho dù cả thế giới ai cũng không tin cô thì tôi vẫn sẽ tin tưởng cô."
Tâm trạng đau khổ kia của Kiểu Tử Hân dường như bị đánh vỡ, cô không còn chơi vơi trong đau đớn như hồi nãy, cô không dám chắc chắn hỏi: "Anh thực sự tin tôi? Tin tôi không làm mấy chuyện đó?"
"Tôi tin cô. Mấy tài khoản netizen trên mạng kia cô không cần để ý, rồi sẽ có một ngày sự thật được phơi bày. kể cả đám người đã phản bội cô thì nhìn ra bộ mặt thật của chúng càng sớm càng tốt, theo tôi nghĩ đây cũng không phải chuyện xấu."
Kiểu Tử Hân tim đánh bộp một tiếng, cô tự cười trào phúng, đột nhiên muốn trải lòng: "Ngay cả ba mẹ tôi cũng không tin tôi, nghi ngờ tôi nổi tiếng rồi thì tính nết cũng thay đổi, nếu không thì tại sao ngay cả công ty cũng bỏ rơi tôi chứ? Thê thảm hơn chính là ngay cả chứng cứ thanh minh tôi cũng không có, tôi không tìm được bất cứ con đường lui nào."
Cô tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Lúc tôi ở thời điểm tương lai rộng mở vô tận, xung quanh tôi toàn lời xu nịnh lấy lòng, nhưng chỉ cần tôi xảy ra chuyện, ngay cả một người thực sự thật lòng với tôi cũng không có, chỉ có một người tôi không quen biết là tin tôi, tôi đúng là vừa ngu vừa mù... Bây giờ tôi không có gì cả, không còn bất cứ thứ gì..."
Người bên cạnh xa lánh, bạo lực mạng, không còn đường lui, chuyện này không phải ai cũng có thể chịu đựng được, mà ngay cả ba mẹ cũng nghi ngờ không tin tưởng cô, sau đó Kiều Tử Hân mắc phải chứng trầm cảm, đau khổ gắng gượng sống được hai năm rồi nhảy lầu tự tử, kết thúc sinh mạng của mình ở tuổi 25.
Cô không phải không kiên cường, chỉ là cô liên tiếp bị công kích đến mức ngạt thở, nếu như lúc đó có người tình nguyện đưa tay về phía cô ấy, thì cô nhất định có thể đứng lên, chứ không phải sẽ đau khổ đến mức trầm cảm, không tự khống chế bản thân mà chọn cách tự sát.
Từ Tử Phàm nhìn vào đối tượng anh phải giải cứu lần này, trong giọng nói lộ ra một loại sức mạnh khiến người ta tin tưởng: "Tôi có thể giúp cô quay về đỉnh cao vinh quang của cô, khiến cho tất cả những kẻ đã phản bội cô phải hối hận vì đã đụng vào cô."
Kiều Tử Hân chớp chớp mi mắt, tưởng rằng mình đã nghe nhầm, cô lấy làm kinh ngạc nhìn anh, bị dáng vẽ kiên định phát lời thề của anh làm cho cảm động, đồng thời cũng khiến cô bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới nghĩ đến một việc vô cùng quan trọng, cô cảnh giác híp mắt lại: "Chúng ta không quen biết mà, anh tại sao lại muốn giúp tôi? Anh rốt cuộc là ai?"
Từ Tử Phàm cong khóe môi, hai mắt chăm chú nhìn cô: "Tôi là fan của cô, là fan trung thành nhất của cô."
. . .
Ps: Hiện tại mỗi ngày chỉ đăng 1 chương vì đang sắp xếp lại nhân sự trong team, sang tuần sẽ bắt đầu ổn định mà đăng chương nhanh hơn, mọi người cùng chờ đợi các chương mới nhé, đây hứa hẹn là một bộ truyện đầy hấp dẫn về đô thị và showbiz!!!
Tiện thể, mời các bạn đọc ghé xem:
1 - Chúng ta một nhà đều là vai ác (dịch) - đã full
Đây là bộ đô thị, học đường, ngọt sủng rất hay luôn nè!
2 - Đại Đường đệ nhất thần thám (dịch) - đang ra
Truyện trinh thám linh dị, đoạn đầu hơi nhạt nhưng về sau các tình tiết vụ án dần dần mở ra trở nên rất lôi cuốn, đọc không ngừng được!