Chương 1: Fan cuồng của Ảnh Hậu (1)

Dịch giả: 37

Edit: Cửu Vỹ

Duyệt: Long Hoàng

Từ Tử Phàm tỉnh dậy trong cơn nhức đầu choáng váng, đập vào mắt là vỏ bia và tàn thuốc nằm la liệt khắp mặt bàn, màn hình máy tính vẫn còn đang chiếu trận bóng đá nào đó, ồn đến mức càng khiến anh thêm nhức đầu hơn.

Đây không phải lần đầu tiên anh xuyên không, sau khi xác nhận trong căn nhà này chỉ có một mình anh, Từ Tử Phàm với tay tắt video kia đi, sau đó ngâm mình vào trong bồn tắm, nhắm mắt lại để tìm hiểu thêm về tình hình của thế giới này.

Người mà anh phải bảo vệ trong thế giới này tên là Kiểu Tử Hân, năm 18 tuổi vừa bước chân vào nghề thì đã trở thành ảnh hậu (nữ hoàng điện ảnh), năm 23 tuổi cô đã vươn lên được đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng lại thất bại thảm hại trở thành khắc tinh của phòng vé, trở thành tiểu tam, bị cư dân mạng tố giác chửi bới, thê thảm biết chừng nào, ngay cả công ty môi giới cũng hủy bỏ hợp đồng, khiến cho bao nhiêu cố gắng của cô trở thành công cốc.

Đáng lẽ đây không phải là kết cục dành cho cô, tất cả đều tại một người trọng sinh vu oan giá họa cho cô. Từ Tử Phàm thân là một sứ giả bảo vệ, nhiệm vụ lần này đến đây là ứng cứu Kiều Tử Hân, bảo vệ cô hạnh phúc cả đời.

Từ Tử Phàm cảm thấy đầu cũng đỡ choáng rồi mới mở máy tính bảng lên tra cứu tin tức về Kiều Tử Hân.

Kiều Tử Hân rời khỏi giới giải trí

Công ty giải trí Tinh Thần hủy bỏ hợp đồng với Kiều Tử Hân

Kiều Tử Hân là tuesday

Từ Tử Phàm nhìn màn hình máy tính bảng, ngón tay khẽ gõ vào thành bồn tắm, đây là một động tác quen thuộc thường có mỗi khi anh suy nghĩ.

Sáng nay công ty giải trí Tinh Thần đã đưa ra tuyên bố hủy bỏ hợp đồng, dựa theo sự tiến triển của tình tiết, tối nay Kiều Tử Hân bị bạn thân là Bạch Du chuốc say trong quán bar, sau đó bị phóng viên xông vào chụp được khoảnh khắc cô đang thân mật với một người mẫu nam, càng khiến cho scandal càng trở nên nghiêm trọng.

Bạch Du vì nghiện ma túy mà nợ một khoản tiền lớn, lần này lại nhận tiền của người ta cho nên cô ta không tiếc gì mà bán đứng Kiều Tử Hân, tiếc là Kiều Tử Hân lại rất tin tưởng cô ta, bởi vì không đề phòng nên sự việc đến nước này đã không thể giải thích được nữa, muốn trở mình lại càng khó.

Từ Tử Phàm nhìn đồng hồ, chuyện này theo như dòng thời gian sẽ xảy ra lúc 9 giờ tối nay, bây giờ mới 1 giờ, thời gian từ giờ tới lúc đó vẫn còn sớm chán.

Anh gọi một cuộc điện thoại gọi người dọn dẹp đến nhà, sau đó rời khỏi bồn tắm đi đến trước gương. Cơ thể mà lần này anh xuyên không đến xem ra cũng rất được, tuổi cũng còn trẻ, ngũ quan tinh tế, vai rộng, eo thon, chân cũng rất dài, chắc cũng phải cao 1m85. Nếu không phải vì da dẻ và kiểu tóc làm điểm trừ thì chắc chắn có thể khiến cho con gái nhà người ta thần hồn điên đảo.

Nhưng chủ nhân của cơ thể này lại không biết yêu thương bản thân mình, uống rượu đến mức mất cả mạng, nếu không anh cũng không xuyên không được đến cái cơ thể này.

Chủ nhân ban đầu cũng tên là Từ Tử Phàm, năm nay 25 tuổi, là người Bắc Kinh. Năm cậu ta 18 tuổi thì bố mẹ đều mất vì tai nạn máy bay. Cậu ta vì đả kích quá lớn mà không đậu đại học, rồi cũng rứt khoát không học nữa, cứ nhốt mình ở trong nhà, chỉ dùng số tiền hai triệu tệ mà bố mẹ để lại với hai cửa tiệm cho thuê mà sống qua ngày.

Trong vài năm gần đây cậu ta đã chuyển nhà mấy lần cũng đổi mấy số điện thoại, quan hệ với người thân cũng ngày một lạnh nhạt xa cách, dường như chỉ có một thân một mình cô quạnh, ngay cả bạn bè cũng không có, cho nên thân thế của cậu ta cũng đơn giản đi rất nhiều.

Từ Tử Phàm rất bình thản mà tiếp nhận cơ thể mới này, mặc quần áo lên rồi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho tối nay. Anh tìm một cái mũ, khẩu trang, một cặp kính gọng đen và một cái áo khoác rộng thùng thinh nhét vào trong túi, sau đó vừa đợi nhân viên vệ sinh đến vừa lướt trên ứng dụng mua sắm mua về một đống đồ như nhu yếu phẩm, thực phẩm tươi sống, thực phẩm đông lạnh, dầu ăn, mắm, muối vân vân, mỗi thứ mua đều không quá nhiều nhưng đủ để dùng trong 4, 5 ngày.

Đợi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa và đồ đạc mua bên ngoài đều được gửi tới, Từ Từ Phàm nhanh chóng đeo cặp lên rồi lái xe rời đi. Quán bar đó cách nhà anh hơi xa một chút, còn Bắc Kinh thì thường xuyên tắc đường, cho nên cứ đi sớm một chút cho yên tâm, vì anh thích sắp xếp mọi việc ổn thỏa một chút.

Lúc đến quán bar vừa 6 giờ đúng, anh đỗ xe ở khu vực sau quán bar, chọn một nơi có thể dễ dàng chạy đi rồi mua một cốc cà phê cầm trên tay, theo thói quen quan sát tiện thể ghi nhớ lại những con đường xung quanh đó đến cả vài lần, có thể sẽ không cần dùng đến nhưng lỡ như đến lúc đó bị đuổi theo cũng không đến mức không biết đường.

Từ trước đến giờ anh chưa từng làm việc gì mà mình không hiểu rõ, nếu như đã làm cũng sẽ làm đến mức không để có sai sót xảy ra, nếu không không những giúp không được đối tượng mà mình có nhiệm vụ bảo vệ, có khi còn hại luôn người ta.

Sau khi đã quen thuộc với tình hình xung quanh, Từ Tử Phàm bèn đi tìm một quán cơm để ăn cơm, chọn một vị trí gần cửa sổ vừa hay có thể nhìn được cửa chính của quán bar kia.

Khoảng 7 rưỡi, Từ Từ Phàm nhìn thấy Kiều Tử Hân cải trang bước xuống xe với Bạch Du.

Anh duy trì một khoảng cách rồi đi theo hai người họ vào quán bar, nhìn thấy bọn họ đi vào phòng 102 anh bèn gọi một ly cocktail rồi ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy được căn phòng đó.

Trong quán bar ánh điện có hơi mờ ảo một chút, trong quán cũng như ghế bên quầy đều có người ngồi, tiếng nhạc ồn ào, sàn nhảy cũng rất náo nhiệt, Từ Từ Phàm khẽ kéo thấp vành mũ xuống, cầm lý cocktail trong tay nhưng một hớp cũng không uống, vài người xung quanh đến bắt chuyện cũng chỉ lắc đầu từ chối. Nhưng mà trong quán bar cũng có rất nhiều người ngồi không thư giãn cho nên như thế này cũng chẳng lo bị chú ý.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh nhìn thấy phục vụ ba lần đưa rượu vào trong phòng 102, đợi đến khi trong phòng không còn gọi rượu nữa anh mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thay áo khoác ngoài, đeo khẩu trang và cặp kính đen lên, sau đó đến gõ cửa phòng 102.

Bạch Du là người ra mở cửa, cô ta vừa nhìn thấy anh đã ngay lập tức kéo anh vào trong, nhìn thấy anh bịt kín mít như vậy cô ta còn tưởng là anh không muốn bị người ta nhận ra, thì thầm nói: "Anh là Adam? Sao đến nhanh thế? Không phải nói nữa tiếng nữa đến hay sao?"

Từ Tử Phàm "Ừ" một tiếng, khẻ cúi đầu xuống, dột nhiên hỏi: "Chỉ là chụp vài tấm ảnh mờ ám không phải làm thật đúng không?"

"Phải, anh muốn làm thật à? Vậy giá cả thì..."

Từ Tử Phàm ngắt lời cô ta: "Nếu làm thật thì giá tăng gấp đôi, tiền cô đưa cho tôi quá ít."

Bạch Du vừa nghe mặt đã lập tức biến sắc: "Cái gì? Chuyện này anh được lợi rồi còn muốn tăng giá?"

"Trên mạng nói đời tư của cô ta rất phức tạp, tôi thân mật với cô ta rất mạo hiểm, nếu không thì một cô gái xinh đẹp thế này, cho dù không trả tiền tôi cũng đồng ý."

Bạch Du nghe anh nói đến "không trả tiền", hai mắt sáng lên, thử thăm dò hỏi: " Anh nói thật không? Lên giường với cô ta thì sẽ không cần trả tiền?"

Từ Tử Phàm đi đến bên cạnh Kiều Tử Hân lúc này đã say khướt rồi ngồi xuống bên cạnh, cười khẩy nói: "Cô không nghe thấy tôi nói nếu sao? Ý tôi là nếu đời tư của cô ta không tạp nham."

Bạch Du lúc này đang rất cần tiền, đang nghĩ sẽ cho Kiểu Tử Hân ngủ với người ta rồi nuốt trọn số tiền đó, cho nên cô ta nhanh chóng đi đến gần vài bước rồi thần bí nói: "Tôi cảnh cáo anh, không được phép nói ra ngoài. Thật ra những chuyện trên mạng đó đều là giả thôi, Kiểu Tử Hân là người rất biết giữ tiết, đời tư của cô ta không hề phức tạp, ngay cả cảnh hôn trong phim cũng có đóng thế. Sao nào? Ba mươi ngàn tệ đổi một đêm đầu tiên của cô ta, nếu như anh đồng ý bây giờ tôi lập tức ra ngoài."

Từ Tử Phàm vờ tỏ ra ngạc nhiên:"Nói như vậy mấy scandal đó là giả hết à? Ai mà lại căm ghét cô ấy như thế?"

"Làm gì có ai mà thích nổi cô ta? Nổi tiếng quá nhanh chặn đi cơ hội của bao nhiêu người, bây giờ chỉ cần cô ta xảy ra chuyện thì ai cũng muốn đến đạp cho cô ta mấy cái, ngay cả công ty của cô ta cũng vứt bỏ cô ta, có thể thấy quan hệ với người xung quanh của cô ta kém đến mức nào."

"Cũng đúng, cô là bạn thân mà còn ở sau lưng cô ta đâm một nhát, quan hệ của cô ta đúng là quá kém."

Bạch Du từ xấu hổ thành tức giận nói: "Anh bớt nói lại! Rốt cuộc có đồng ý không?"

"Thôi đi, tôi sợ cô ta tỉnh dậy tố cáo tôi bỏ thuốc cô ta, tôi vẫn muốn tiền mặt hơn. Đợi chút nữa phóng viên đến tôi đảm bảo sẽ bày ra tư thế mờ ám nhất có thế, cô thật sự không suy xét tăng tiền công cho tôi sao?"

"Đã nói rồi ba mươi ngàn tệ, anh còn muốn mặc cả tôi lập tức đổi người, người muốn làm chuyện này không thiếu. Hơn nữa anh còn được lợi, anh thử nghĩ xem, Kiều Tử Hân bây giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, đợi ngày mai tin tức bị phanh phui thì mọi người đều biết đến anh, đến lúc đó anh cứ nói bị cô ta uy hiếp, nói không chừng còn nhận được sự đồng tình, cái này dù là có tiền cũng mua không được, độ hot này người khác muốn ké cũng ké không được.

Từ Tử Phàm gật đầu không nói gì, ngón tay trong túi quần khẽ động, sau đó đỡ Kiều Tử Hân lên để cô tựa vào vai anh.

Bạch Du nhìn thấy hành động nhẹ nhàng của anh, cô ta khẽ nhất miệng: "Cái mặt đó của cô ta đúng là khiến cho đàn ông yêu thích, anh đừng có để bị mê hoặc rồi quên mất mục đích đến đây làm gì."

Từ Tử Phàm nhìn khuôn mặt Kiều Tử Hân, đột nhiên do dự nói: "Người đẹp như thế này có lẽ cả đời này tôi cũng gặp không được, vậy nghe cô đi, cô ra ngoài trước, tiền tôi không cần nữa, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cọc lại cho cô."

Bạch Du mừng thầm trong lòng, Kiều Tử Hân uống say, hơn nữa chuyện đời tư của cô hỗn loạn ai cũng biết, cho dù sau chuyện này cô có làm loạn lên cũng chẳng ích lợi gì, cơ bản là không có chứng cứ nói rằng cô không phải tự nguyện.

Đến lúc đó quan hệ bạn bè của bọn họ cũng chẳng cần phải duy trì nữa, dù sao thì Kiểu Tử Hân cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.

Bạch Du cầm túi xách đi ra ngoài cửa rồi quay đầu lại nói: "Anh nhớ lấy, là Kiều Tử Hân gọi anh đến."

Từ Tử Phàm khoát tay, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Kiều Tử Hân, làm như thể đã gấp đến mức không thể chờ them được rồi: "Tôi biết rồi, cô trốn kỹ chút, nếu không bị phóng viên chụp được thì đừng trách tôi. À phải, gọi phóng viên nửa tiếng nữa hãy đến."

"Sợ họ làm hỏng chuyện của anh? Được, tôi hiểu rồi, đợi chút nữa tôi sẽ gửi vị trí cho bọn họ." Bạch Du tưởng rằng anh muốn phóng viên chụp được lúc đang làm chuyện chính, để tạo ra một tin tức náo động, nở một nụ cười tỏ ra ngầm hiểu ý với anh.

Cô ta đi đến nhà hàng gần đó dự định xem tiếp diễn biến, dù đã nhận rất nhiều tiền của người ta nhưng nhất định phải đợi việc được làm xong mới yên tâm.

Đợi cô ta rời đi, Từ Tử Phàm lấy ra hai gói bột nhỏ đựng trong túi bóng trong suốt từ trong khăn giấy ra rồi nhét vào khe hở của ghế sô pha, còn cố ý để lộ ra một nữa, vừa đủ để nhìn thấy thứ bột trắng trong đó. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, mở bản ghi âm lên nghe thử để chắc chắn nó đã được ghi lại.

Sau đó cởi áo khoác ngoài mặc lên người Kiều Tử Hân, đeo luôn cặp kính đen cho cô, phủ tóc của cô che đi phân nữa khuôn mặt rồi đỡ cô đi ra ngoài.

Mỗi ngày trong quán đều có rất nhiều người uống say, hơn nữa khi nãy Từ Tử Phàm bước vào căn phòng đó rõ ràng là có quen biết với người trong đó, cho nên lúc anh đỡ người đi ra phục vụ nhìn thấy cũng không ngăn lại, hơn nữa người phụ nữ khi nãy đi ra trước cũng đã thanh toán rồi.

Từ Tử Phàm đưa Kiều Tử Hân đi ra theo lối cửa sau một cách trót lọt, đỡ cô ngồi lên ghế phụ rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi quán bar.

Ở cửa chính một người đàn ông bước vào quán bar, nhanh chóng đi đến phòng 102, nhìn thấy nhân viên đang chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh hắn ta thoáng chốc khựng lại: "Khách ở đây đâu?"

"Vừa rời đi rồi."

"Đi rồi?" Người đàn ông nhíu mày lấy điện thoại ra: "A lo? Tôi là Adam, không phải đã hẹn 9h rồi sao? Các người sao lại đi rồi?"

Bạch Du đang uống nước ngọt lập tức bị sặc mà phun ra: "Adam? Anh không phải đã đến từ lâu rồi à?"

"Tôi vừa mới tới quán bar thôi, chính là vị trí cô gửi cho tôi, cô không phải là đã tìm người khác rồi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, tiền cô cọc cho tôi tôi sẽ không trả đâu."

"Không phải, chuyện này không đúng, tôi chỉ tìm có mình anh thôi, người hồi nãy nếu không phải là anh thì là ai?" Trong lòng Bạch Du dâng lên vài dự cảm không lành, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: "Nguy rồi, tôi lập tức đến đó, anh đừng có đi đâu!"

Từ Tử Phàm trong lúc đang dừng đèn đỏ tiện nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian đã đến anh gọi điện thoại báo cảnh sát: "Xin chào, trong quán bar Lam Điều phòng 102 có một cô gái tên Bạch Du đang chơi ma túy, cô ta hình như đang thực hiện giao dịch với một người đàn ông, bây giờ đang chuẩn bị đi rồi, mong các vị nhanh chóng hành động."

. . .

Ps: Hiện tại mỗi ngày chỉ đăng 1 chương vì đang sắp xếp lại nhân sự trong team, sang tuần sẽ bắt đầu ổn định mà đăng chương nhanh hơn, mọi người cùng chờ đợi các chương mới nhé, đây hứa hẹn là một bộ truyện đầy hấp dẫn về đô thị và showbiz!!!

Tiện thể, mời các bạn đọc ghé xem:

1 - Chúng ta một nhà đều là vai ác (dịch) - đã full

Đây là bộ đô thị, học đường, ngọt sủng rất hay luôn nè!

2 - Đại Đường đệ nhất thần thám (dịch) - đang ra

Truyện trinh thám linh dị, đoạn đầu hơi nhạt nhưng về sau các tình tiết vụ án dần dần mở ra trở nên rất lôi cuốn, đọc không ngừng được!