Dịch: Long Hoàng
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Bạch Du đã nghi ngờ Từ Tử Phàm từ sớm rồi, chỉ là sốt ruột muốn ra ngoài nên không quan tâm đến việc hỏi, ai ngờ cuộc đối thoại vào đêm trước đã bị ghi âm lại! Kiều Tử Hân nghe được đoạn ghi âm đó thì sao có thể giúp cô ta nữa? Bọn họ đến đây là để xem cô ta làm trò hề thôi!
Kiều Tử Hân nhìn chằm chằm vào cô ta, vẫn không chịu bỏ qua, hỏi: “Bạch Du, rốt cuộc là tại sao?”
Bạch Du nắm chặt nắm đấm tựa lưng vào ghế ngồi, hít thở sâu rồi mới đối diện với ánh mắt của Kiều Tử Hân: “Được, cô muốn biết, vậy để tôi nói rõ với cô.”
“Kiều Tử Hân, ngay từ nhỏ cô đã không bằng tôi, tôi mặc quần áo mới, cô chỉ có thể nhặt đồ cũ của họ hàng về mặc; tôi kết giao với thật nhiều bạn bè, cô thì chỉ có thể lủi thủi một mình ở nhà; tôi tham gia trình diễn ở trường, cô chỉ có thể ngồi phía dưới hâm mộ ghen tị; tôi thi lọt vào top 3 của lớp, cô chỉ có thể đứng cuối bảng.
Cô ngoài gương mặt xinh đẹp ra, thì có điểm nào hơn tôi? Hả? Nhưng hết lần này đến lần khác, cô tốt nghiệp cấp ba liền đi đóng phim, 18 tuổi được phong làm ảnh hậu, còn tôi? Tôi cực khổ vất vả học xong trường đại học hàng đầu, vậy mà chỉ có thể tìm được công việc lương tháng mười nghàn tệ!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? !” Gương mặt Bạch Du nhăn nhó, oán hận trừng mắt nhìn Kiều Tử Hân.
Nắm tay đặt trên bàn của Kiều Tử Hân khẽ bóp lại, gương mặt không chút biểu cảm: “Bởi vì tôi sống tốt hơn cô, trong lòng cô cảm thấy ghen ghét? Bạch Du, cô đừng quên, lúc cô vất vả tìm công việc, là tôi gọi cô đến làm trợ lý cho tôi, lương tháng năm mươi nghàn tệ, còn có cả phúc lợi quần áo, nữ trang, túi da. Cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, lấy tiền lương mà không làm việc, tôi từng nói gì chưa? Từ đầu đến cuối tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô cả.”
“Hừ.” Bạch Du cười khẩy một tiếng: “Trong lòng cô đắc ý lắm nhỉ? Người bạn hàng xóm lúc nào cũng vượt trội hơn, bây giờ lại phải làm thuê cho cô, nhận bố thí của cô, mỗi lần cho tôi cái gì trong lòng cô cũng đang cười trộm chứ gì?
Cười tôi học trường đại học tốt như thế cuối cùng vẫn phải đi làm thuê cho một người chỉ học hết cấp ba như cô, cười tôi không cần có tôn nghiêm, số tiền kiếm được còn không bằng con số dư của cô! Nếu cô thực sự muốn giúp tôi sao không đưa tôi theo đóng phim? Cô quay một lần kiếm được bao nhiêu tiền? Dù cho chỉ quay một cái quảng cáo cũng thu nhập được không ít nhỉ? Cô vốn không muốn cho tôi xuất hiện! Cô đối xử với tôi như vậy, dựa vào đâu mà tôi phải đối xử tốt với cô?” (DG: Trời má, dịch mà thấy liêm sĩ nó tan biến dần đều luôn á!)
Kiều Tử Hân hơi ngẩn người, cô gái đang nhe nanh múa vuốt trước mặt này xa lạ quá, dường như kí ức của những năm qua ở chung với nhau đều là giả dối, cô chưa từng hiểu rõ cô ta. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải không thể hiểu. Bạch Du cao ngạo quen rồi, ở trong thị trấn nhỏ quả thực là giỏi giang hơn người khác, đến thành phố lớn mới phát hiện mình không là gì cả, còn bị người hàng xóm trước giờ mình khinh thường tạo sức ép, cô ta biến thành bộ dạng thế này, suy cho cùng vẫn là do lòng đố kị!
Kiều Tử Hân bỗng cảm thấy hiu quạnh tẻ nhạt, cuối cùng cũng hiểu vì sao người luôn không thích chơi với cô khi gặp lại nhau ở Bắc Kinh thì lại nhiệt tình đến vậy, cô vốn tưởng là do gặp được người quen nơi đất khách, hóa ra là Bạch Du cố ý tiếp cận, muốn kiếm chác từ cô.
Đến lúc này, Kiều Tử Hân chỉ thản nhiên nói: “Dù cho cô tin hay không, tôi đã từng đề cử cô cho đạo diễn, là đạo diễn không muốn tuyển cô. Nể tình chúng ta quen biết mười mấy năm, cô nói cho tôi biết, là ai bảo cô bày mưu hãm hại tôi.”
Bạch Du lườm cô, ánh mắt đầy sự hả hê trước nỗi đau của người khác: “Là Liễu Khiết đó, cô quang minh chính đại có bạn trai, thế mà lại bị người phụ nữ này mắng là kẻ thứ ba, những tin xấu về cô đều là do cô ta làm ra cả, ha, không ngờ chứ gì?
Một tiểu hoa đán mới nổi khiến cô thành ra thế này, cô đoán xem ở phía sau có bao nhiêu người giậu đổ bìm leo? Chậc chậc chậc, cô nói xem vận may của cô kém cỡ nào?
Y chang lúc nhỏ, một người bạn thật lòng thật dạ cũng không có, nếu không nhờ cái gương mặt này của cô, liệu cô có được nở mày nở mặt mấy năm nay không? Nhìn đi, vừa có chuyện xảy ra là quay lại bộ mặt thật rồi chứ gì? Cô chẳng còn gì nữa đâu, đến cả tôi cũng không bằng!”
Kiều Tử Hân nhận được câu trả lời mà mình muốn, không muốn nhìn thấy gương mặt khiến người khác chán ghét này nữa. Cô lấy kính đen đeo lên, giống như vẽ ra một đường ranh giới với tất cả mọi người, vẽ ra một khoảng cách an toàn, đứng dậy nói với Từ Tử Phàm: “Chúng ta đi thôi.”
Từ Tử Phàm đáp lại một tiếng, mở cửa ra ngoài cùng cô, từ đầu tới cuối đều không nói một câu, chỉ đứng phía sau Kiều Tử Hân làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Vẻ mặt của Bạch Du trở nên rất khó coi, đứng chồm lên hét: “Đứng lại! Mấy người vẫn chưa nói rõ ràng, chuyện tối qua rốt cuộc là sao? Là mấy người báo cảnh sát đúng không? Kiều Tử Hân cô tìm đâu ra tên đàn ông đó vậy? Nói ra vẻ vô tội như vậy, còn không phải là cô và hắn bày mưu hãm hại tôi sao? Cô có mặt mũi gì đến chất vấn tôi?”
Từ Tử Phàm không để ý, trực tiếp kéo Kiều Tử Hân đi. Bạch Du muốn đuổi theo thì bị cảnh sát ngăn lại, chỉ có thể la hét lớn theo bóng lưng của họ, nhưng hai người từ đầu đến cuối không hề đáp lại, khiến cô ta trông giống như một tên hề đang nhảy nhót!
Nỗi nhục lớn nhất không có gì hơn được việc bị người khác coi thường, giống như từ trước đến nay cô ta không hề có tư cách đứng ngang hàng với Kiều Tử Hân, cho nên dù là phản bội, Kiều Tử Hân cũng có thể thoải mái rời khỏi, xem như không quen biết cô ta.
Giờ phút này, sự không cam chịu trong lòng Bạch Du đã đạt đến đỉnh điểm, cô phẫn nộ đẩy cảnh sát, muốn đuổi theo nhìn mặt Kiều Tử Hân, cô ta không tin Kiểu Tử Hân có thể thờ ơ được. Rõ ràng là bị tất cả mọi người quay mặt, rõ ràng đã không còn gì cả, sao lại có thể bình tĩnh như vậy?
Cảnh sát áp chế cô ta trên mặt đất, tinh thần cô ta đột nhiên rời rạc, cả người run rẩy. Lên cơn nghiện rồi!
Kiều Tử Hân nghe thấy âm thanh phía sau, bước chân dừng lại, Từ Tử Phàm cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi, cô ta tự làm tự chịu.”
Kiều Tử Hân gật đầu, lại đi tìm cảnh sát. Hiện giờ có rất nhiều bài báo tin tức đang chĩa vào cô, nói cô với Bạch Du cùng chơi ma túy, chuyện này khiến cho mọi người có ác cảm nhất, cô đang bị cộng đồng mạng vu oan, gần như không cần bằng chứng cũng bị buộc tội, cho nên cô chủ động xin xét nghiệm, kết quả đương nhiên là tất cả bình thường, không có dấu hiệu chơi ma túy.
Kiều Tử Hân đề nghị phía cảnh sát lúc công bố tội danh của Bạch Du thuận tiện đính chính luôn cho cô, chuyện này đối với cô thực sự rất quan trọng. Ban đầu cô cũng ở căn phòng đó, chỉ là cô đã rời khỏi trước, việc đính chính cũng phù hợp với quy định, phía cảnh sát đồng ý ngay lập tức.
Hai người rời khỏi cục cảnh sát, Kiều Tử Hân ngồi ở ghế lái phụ nhắm mắt hóng gió, cảm nhận tốc độ chạy của xe, đột nhiên có cảm giác mình đã vứt tình bạn không đáng giá này ra phía sau xe, không đau khổ vì nó nữa, không cần truy cứu lý do tại sao nữa, bởi vì có người sẽ hãm hại người khác không cần lý do, còn cảm thấy mình rất có lý, không cần phải truy cứu tận gốc.
Cô nhìn về phía Từ Tử Phàm đang nghiêm túc lái xe, có cảm giác yên tâm không thể nói thành lời, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé, nếu như không có anh, có lẽ hôm nay tôi sẽ sụp đổ mất. Tôi xem cô ta là người bạn tốt nhất, Liễu Khiết mà cô ta vừa nhắc đến chính là bạn gái trước của Lâm Viêm, cũng là người thứ ba phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi vẫn luôn muốn hỏi rõ Lâm Viêm vì sao lại đối xử với tôi như vậy, Liễu Khiết có mối thù hận sâu sắc gì với tôi, công ty trở mặt không nhận người, ba mẹ tôi cũng nghi ngờ những tin tức này là thật, tôi giống như bị cô lập hoàn toàn vậy, cảm giác này thực sự rất đau khổ.”
Kiều Tử Hân cười cười tự giễu, hít sâu một hơi: “May mà có anh bằng lòng tin tưởng tôi, cùng tôi đối mặt với những chuyện này, để tôi biết tôi không phải chỉ có một mình. Nếu không, tôi nghĩ tôi có khả năng sẽ xông đi tìm Lâm Viêm và Liễu Khiết đối chất, không có chứng cứ, nói không chừng sẽ gây ra biết bao trò cười.”
“Đương nhiên cô không chỉ có một mình, còn có rất nhiều fan ủng hộ cô giống như tôi vậy, cô nên phấn chấn lên bước qua khỏi cửa ải khó khăn này, thực ra nếu không xem họ là vấn đề, ngẫm nghĩ lại cũng không có gì to tát nữa đúng không?” Từ Tử Phàm nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô vẫn ổn, không có khuynh hướng u uất, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn chút: “Nói thật, cô cứ ở tạm chỗ tôi đi, tôi giúp cô đề phòng bọn paparazzi, mấy ngày này cô bình tĩnh trước đã, đừng kích động, suy nghĩ kỹ xem sau này nên làm thế nào.”
“Ừm, cảm ơn anh.” Kiều Tử Hân gật đầu theo bản năng, ngay sau đó có chút kinh ngạc vì mình đồng ý dễ dàng như vậy, giống như chỉ nhớ đến những điều vui vẻ quên mất đi đau khổ, lại tùy tiện tin vào một người lạ mới quen biết. Nhưng cô đã quá mệt mỏi, mấy ngày nay tất cả những chuyện không tốt đẹp đều đè nặng lên người cô, cô có hơi không gánh vác nổi nữa, nếu ở bên Từ Tử Phàm có thể cảm thấy yên tâm, vậy cô không muốn bận tâm quá nhiều. Hàng xóm ở chung nhiều năm như vậy còn không nhìn rõ được bộ mặt thật, lần này cứ tin tưởng vào trực giác của mình đi.
Kiều Tử Hân lẳng lặng nhìn cảnh ngoài cửa số đến ngây người, cũng không nói muốn đi đâu, Từ Tử Phàm dứt khoát đưa cô đi liên hệ với người môi giới nhà đất, mở tài khoản mua cổ phiếu, đương nhiên Kiều Tử Hân không có ra mặt, cô vẫn ngồi trong xe, dường như đang hóng gió giải sầu. Từ Tử Phàm lấy ra hai triệu ba trăm nghàn tệ để mua cổ phiếu, còn dư lại năm vạn để dùng, anh rất tự tin với sự lựa chọn của mình, gần như đổ hết tiền vào đó.
Cứ chạy một vòng như vậy, hơn nửa ngày trời đã trôi qua, mỗi lần tâm trạng Kiều Tử Hân trầm xuống, Từ Tử Phàm luôn có cách tìm chủ đề dẫn dắt sự chú ý của cô. Sau vài lần, cô đã quên mất những chuyện buồn phiền, trái lại còn tò mò Từ Tử Phàm đang làm gì mà bận rộn như vậy.
Sau khi sự việc giải quyết ổn thỏa, Từ Tử Phàm nhìn đồng hồ hỏi: “Cô muốn ăn gì? Đi ăn ở ngoài chắc chắn sẽ rất bất tiện, chúng ta về nhà đặt đồ ăn đi, nếu không thì làm chút món ăn đơn giản, tôi biết chiên trứng gà, còn biết nấu mì hải sản.”
Kiều Tử Hân ngạc nhiên nói: “Chiên trứng gà và mì hải sản chắc là cùng một cấp độ chứ hả? Anh đều biết nấu sao? Vậy tôi muốn nếm thử món mì hải sản, dễ làm không? Tôi có thể giúp.”
Từ Tử Phàm nhìn biểu cảm của cô rồi đột nhiên bật cười, nhíu nhíu mày nói: “Đơn giản lắm, lát nữa cô nhìn thấy thì sẽ biết.”
Từ Tử Phàm lái xe đến siêu thị mua một túi đồ lớn, đồ đựng trong túi nylon màu đen, Kiều Tử Hân cũng không biết là mua gì. Sau khi về nhà, Từ Từ Phàm bảo Kiều Tử Hân ngồi ở phòng khách xem ti vi, còn mình vào nhà bếp đóng cửa bắt đầu làm món mì hải sản.
Kiều Tử Hân mắt thì nhìn ti vi, nhưng tai lại nghe ngóng động tĩnh trong bếp, không nghĩ ra được là bên trong đang làm gì, cứ cảm thấy cua, mực gì đó thì phải có tiếng dao thái thức ăn chứ, nhưng sao lại im lặng như vậy?
Cô hoàn toàn bị món mì hải sản làm nảy sinh lòng hiếu kỳ, không mảy may suy nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng, kết quả cô mới đợi có một lát, Từ Tử Phàm đã bưng bát bước ra. Kiều Tử Hân ngạc nhiên đi qua: “Nhanh vậy sao? Anh bỏ cái gì vào trong…”
Cô nhìn “mì hải sản” ở trong bát, nói được một nửa thì nghẹn lại: “Đây là mì hải sản?”
“Đúng vậy, thanh cua, tôm viên, đậu hủ cá, rong biển, còn có cả thịt tôm hùm, đều là vị hải sản, đây không phải mì hải sản chứ là gì?” Từ Tử Phàm cười cười đặt bát trước mặt cô, làm động tác tay mời: “Xin mời cô Kiều Tử Hân xinh đẹp nếm xem hương vị bát mì hải sản này như thế nào, đánh giá thử tay nghề đầu bếp của tôi có qua cửa ải được không nhé.”
Kiều Tử Hân bị bộ dạng khoa trương của anh chọc cười, nhận lấy đôi đũa ngồi xuống ngay ngắn, gắp vài cọng mì bỏ vào miệng. Hương vị rất thơm ngon, mặn nhạt vừa phải, tuy không giống hương vị của mì hải sản chính gốc, nhưng rất thực sự đặc biệt, rất ngon.
Kiều Tử Hân cười đến mức đôi mắt cong cong, trong mắt che đậy một lớp hơi nước: “Ngon lắm, đây là món mì ngon nhất tôi từng ăn.”
“Ngon là được rồi, ăn nhiều một chút.”
Từ Tử Phàm đến nhà bếp lấy mì cho mình, Kiều Tử Hân ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, khóe môi vô tình cong lên. Vào lúc cô sa sút nhất, có người tự tay nấu một bát mì hải sản nóng hổi cho cô, thực sự đây chính là món mì ngon nhất cô từng ăn qua, luôn sưởi ấm lòng cô. Cô nghĩ, cả đời này cô sẽ ghi nhớ mãi hương vị ấm cúng này.
. . .
Ps: Hiện tại mỗi ngày chỉ đăng 1 chương vì đang sắp xếp lại nhân sự trong team, sang tuần sẽ bắt đầu ổn định mà đăng chương nhanh hơn, mọi người cùng chờ đợi các chương mới nhé, đây hứa hẹn là một bộ truyện đầy hấp dẫn về đô thị và showbiz!!!
Tiện thể, mời các bạn đọc ghé xem:
1 - Chúng ta một nhà đều là vai ác (dịch) - đã full
Đây là bộ đô thị, học đường, ngọt sủng rất hay luôn nè!
2 - Đại Đường đệ nhất thần thám (dịch) - đang ra
Truyện trinh thám linh dị, đoạn đầu hơi nhạt nhưng về sau các tình tiết vụ án dần dần mở ra trở nên rất lôi cuốn, đọc không ngừng được!