Dịch giả: Phụng
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đêm khuya hôm nay Từ Tử Phàm về nhà thì phát hiện Kiều Tử Hân còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha xem TV. Kiều Tử Hân thấy anh đã về liền đứng lên muốn giúp anh cởi áo khoác, Từ Tử Phàm phẩy tay: "Thôi để tôi tự làm được rồi, người toàn mùi rượu, mà sao cô còn chưa ngủ?"
Kiều Tử Hân hơi mím môi, nói: "Đang đợi anh, tôi có chuyện muốn bàn với anh."
Từ Tử Phàm thay giày xong, ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy bộ dạng cô không giống như đang gặp chuyện gì rắc rối thì mới thả lỏng, cười nói: "Vậy để tôi tắm rửa trước đã, tắm xong thì chúng ta nói chuyện, được chứ?"
"Được." Kiều Tử Hân nhìn anh đi về phòng, sau đó cô vào bếp bưng một chén canh giải rượu đã được hâm nóng ra. Đây là canh cô làm theo công thức trên mạng, thử rất nhiểu lần mới làm được, tuy rằng mùi vị không ngon lắm, nhưng đọc bình luận của một số người thì công hiệu giải rượu cũng khá tốt. Cô lại gắp mấy cái bánh ngọt trong nồi xếp ra đĩa, bánh này mới mua về lúc chiều, giờ chỉ cần hâm lại một chút là được, ăn vẫn rất ngon.
Từ Tử Phàm tắm rất nhanh, vừa lau tóc vừa đi ra, nhìn thấy mấy món đang bày trên bàn thì hơi nhướng mày, rồi ngồi xuống. Kiều Tử Hân đẩy chén canh ra trước mặt anh: "Đây là canh giải rượu do tôi nấu, mùi vị không ngon như anh làm, anh uống tạm vậy, hôm nào anh có thời gian thì dạy tôi cách làm nhé."
Ánh mắt Từ Tử Phàm chuyển lên tay cô, mu bàn tay cô có chỗ bị bỏng, đầu ngón tay có một vài vết thương nhỏ, chắc là lúc làm canh sơ ý bị thương. Anh không nói gì cả, bưng canh giải rượu uống sạch sẽ. Kiều Tử Hân thấy anh uống hết mới nói tiếp: "Anh bận rộn suốt ngày chắc cũng chưa ăn được bữa cơm nào tử tế đi? Bánh này là tôi mua ở một cửa hàng nhỏ bên khu nam, không quá ngọt, cũng không quá mềm, anh nếm thử một chút nhé?"
Từ Tử Phàm cầm lấy một cái bánh nhỏ màu trắng, cắn hai miếng là xong, quả thật không ngọt, mùi hương cũng dịu nhẹ, rất phù hợp khẩu vị của anh. Anh gật đầu, cười: "Ăn ngon lắm, đúng là tôi đang rất đói bụng, cám ơn cô."
Kiều Tử Hân lúc này mới nở nụ cười, "Không cần cảm ơn, anh cũng là vì chuyện của tôi mới bận rộn đến tối muộn như vậy." Cô chần chờ một chút, nói, "Thật ra tôi cũng quen biết một vài người, tuy rằng giao thiệp không quá sâu, nhưng nếu tôi và anh đi ăn với họ một bữa, cùng uống chút rượu, chắc sẽ dễ nói chuyện hơn?"
Từ Tử Phàm cầm một miếng nữa bỏ vào miệng, mỉm cười: "Không cần, tôi không muốn cô hạ mình đi bồi rượu người khác." Anh nhìn Kiều Tử Hân, "Chuyện cô muốn nói với tôi chính là chuyện này?"
Kiều Tử Hân lắc đầu, "Không phải, tôi muốn bàn với anh về việc nhận lời tham gia talk show. Từ sau khi scandal nổ ra, tôi chưa từng tiếp nhận một cuộc phỏng vấn nào cả, mà hiện tại tất cả mọi người đều rất tò mò về tôi, nếu tôi nhận phỏng vấn, giãi bày một chút về việc đó, nhân tiện quảng bá cho phim của chúng ta, hiệu quả tuyên truyền chắc chắn sẽ rất cao, bộ phim nhất định sẽ đạt được sự chú ý rất lớn, anh cảm thấy ý tưởng này thế nào?"
Từ Tử Phàm nghĩ một chốc, rồi phân tích cho cô biết: "Tuy rằng hiện tại đã có rất nhiều người biết cô bị vu oan, nhưng nói trắng ra thì địa vị của cô trong lòng công chúng cũng đã hạ xuống, có thể xoay người thành công hay không thì phải chờ xem tình hình phòng bán vé của bộ điện ảnh này. Trước khi bộ phim được công chiếu, dù cô tham dự chương trình gì cũng sẽ không được người khác coi trọng, ngược lại bên phía chương trình sẽ lợi dụng cô để hấp dẫn người xem, họ sẽ không quan tâm cảm xúc của cô mà chỉ chăm chăm hỏi những vấn đề khiến cô phải khó xử. Cho nên chúng ta sẽ chỉ nhận lời tham gia phỏng vấn sau khi thành tích của bộ phim được công bố, đến lúc đó nếu sức ảnh hưởng tới doanh thu phòng bán vé của cô vẫn mạnh như trước, thì cô như cũ vẫn là một ảnh hậu cao cao tại thượng, không ai dám làm cô phật lòng."
(cao cao tại thượng: cao cao ở phía trên, ý chỉ người địa vị cao)
Kiều Tử Hân nhìn anh, lại nhìn xuống bàn, hai bàn tay vô thức đan vào nhau, giọng nhỏ dần: "Chỉ là tôi thấy anh bận rộn quá, nên muốn tìm cách nào đó dễ dàng một chút để giúp đỡ, để anh không quá mệt mỏi."
Từ Tử Phàm cười nhẹ: "Tôi không thấy mệt, tôi đã hứa sẽ đưa cô trở lại đỉnh cao, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi, sao lại thấy mệt được? Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ không để cô chịu uất ức thêm một lần nào nữa."
Anh đem toàn bộ bánh còn sót lại ăn sạch sẽ, sau đó lôi hộp sơ cứu trong ngăn tủ ra, "Được rồi, đưa tay đây tôi giúp cô bôi thuốc, nếu không sẽ bị đau, cũng rất lâu lành."
Đầu tiên anh khử trùng vết thương trên tay Kiều Tử Hân, sau đó dùng bông chấm chút thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên tay cô, vẻ mặt còn rất chuyên chú. Kiều Tử Hân lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, khóe miệng vô thức cong lên.
Người đàn ông này rõ ràng trông rất mạnh mẽ, động tác trên tay thế mà lại dịu dàng như vậy, rất giống tính cách con người anh, luôn yên lặng sắp xếp tốt mọi chuyện, vừa chu đáo lại cẩn thận.
Từ Tử Phàm bôi cho cô loại thuốc tốt nhất, rồi dặn dò cô buổi tối đừng để vết thương dính nước, nên nghỉ ngơi sớm, đừng thức quá khuya. Kiều Tử Hân gật đầu đáp ứng, chờ anh về phòng rồi thì nâng tay đặt lên vị trí của trái tim, cô nhận thấy tim mình đang đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cô cúi đầu cười rộ lên, lần này nhất định là cô tìm được đúng người rồi nhỉ?
. . .
Ps: Mùi thính nồng như vậy, bé Hân không rung động mới lạ, nhỉ? (-^m^~)
À tiện thể, trong lúc chờ truyện ra chương mới thì mọi người có thể ghé đọc bộ truyện: Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch)!!! Tuy ngắn nhưng cũng rất hấp dẫn nè, đã dịch full rồi nhé!!!