Chương 16: Fan cuồng của Ảnh Hậu (11a)

Dịch giả: Bếu

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Kiều Tử Hân đã lâu không động đến rượu, lúc này uống bốn năm ly đã cảm thấy hơi rượu xông lên não, đầu óc choáng váng. Cô nói một tiếng với Từ Tử Phàm, Từ Tử Phàm giao lại chuyện tiếp đãi mọi người cho phó đạo diễn và trợ lý, hắn đi ra ngoài cùng Kiều Tử Hân cho thanh tỉnh lại một chút. Hắn đỡ Kiều Tử Hân ngồi trên ghế mềm, thấp giọng nói: “Cô cứ ở đây ý ngơi trước đã, tôi đi bảo nhân viên phục vụ đem chai nước đến cho cô.”

“Ừm, được.” Tay Kiều Tử Hân đặt trên bàn trà chống cằm, nhìn hắn gật đầu cười.

Kiều Tử Hân nhìn bóng dáng vội vã rời khỏi của Từ Tử Phàm, lại cười lên, lúc trước khi ở công ty giải trí Tinh Thần, bà chủ nhận cô làm em gái, luôn thích mang cô đi theo ăn cơm với rất nhiều người, tuy rằng chỉ để cô bồi khách vài ly rượu, nhưng cô đóng phim đã mệt rồi lại còn phải ngồi đó tươi cười bồi rượu, có đôi khi thậm chí đầu đau như muốn nứt ra nhưng cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, lúc đó cô cứ nghĩ Cam tỷ là Bá Nhạc của cô, chăm sóc quan tâm cô như thế, cô nhất định sẽ không để cho Cam tỷ thất vọng, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy thật nực cười, Cam tỷ ấy vậy mà lại mắng cô là mắc bệnh ngôi sao không nể mặt người khác, lại còn đắc tội với nhiều người.

(Bá Nhạc: người ở thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa, dùng để chỉ những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

Nhưng Từ Tử Phàm lại không giống như thế, không biết từ lúc nào mà cô đã trở nên thân thuộc với người này rồi, chỉ cần có hắn ở bên cạnh liền cảm thấy rất an toàn, hơn nữa hắn hoàn toàn đặt cảm nghĩ của cô lên hàng đầu, thật tốt, cô có thể gặp được một Bá Nhạc thật sự trong lúc cuộc đời đang sa vào vũng lầy, giống như đã gặp được một sứ giả bảo vệ cưỡi ngựa đến vậy, đúng là rất may mắn mà.

Nhân viên phục vụ mang một chai nước suối và một chiếc cốc đến, lễ phép nói: “Kiều tiểu thư, Từ tiên sinh đã đi lấy canh giải rượu đặt ở trong xe, có thể còn phải đến phòng bếp hâm nóng lại một chút, mong cô chờ một lát ạ. Tôi sẽ đứng ở bên kia, nếu cô có việc thì có thể vẫy tay với tôi.”

“Được, cảm ơn anh.” Kiều Tử Hân cười cười, sau khi uống hết nửa chai nước thì cảm thấy thoải mái lên một ít, lấy di động ra chơi game đợi Từ Tử Phàm.

“Hân Hân?”

Kiều Tử Hân cảm giác được ánh đèn bị người khác che lại, ngẩng đầu lên thấy Liễu Khiết đang đứng ở đó kéo tay Lâm Viêm.

“Là em sao?” Lâm Viên đã mấy tháng chưa gặp Kiều Tử Hân, thấy cô sau khi chia tay không có một chút gì gọi là tiều tụy, chỉ mặc áo thun trắng cùng quần jeans mà cũng có thể đẹp đến như thế, trong lòng không biết đang dâng lên tư vị gì. Hình như sau khi chia tay, cô càng trở nên xinh đẹp hơn. Hắn rất thích Kiều Tử Hân, nhưng lúc trước không thể ngăn mình trước cám dỗ mối tình đầu quay lại lấy lòng hắn, làm ra những chuyện sai lầm, sau đó lại không thể cứu vãn được nữa, hắn chỉ có thể để thuận theo tự nhiên, nháo loạn với Kiều Tử Hân thành ra như bây giờ, còn kết hôn cùng Liễu Khiết.

Hắn nghĩ đến việc Kiều Tử Hân bị Liễu Khiết hại cho thân bại danh liệt, trong lòng áy náy nói: “Hân Hân, hôm nay anh nhìn thấy trên hot search, em thật sự quay phim dưới trướng của một đạo diễn mới vào nghề sao? Nghe nói chỉ là đầu tư nhỏ, trừ em ra thì đều là diễn viên quần chúng và học sinh? Tại sao em lại có thể diễn được cái bộ phim như thế chứ?”

Kiều Tử Hân cúi đầu nhìn đồng hồ, một chút cũng không để ý mà chỉ nói: “Không cần Lâm tiên sinh phải lo lắng, chúng ta cũng không thân.”

Lâm Viêm nhíu mi lại, lời nói thành khẩn: “Chuyện quá khứ đều đã qua, giới giải trí đều là như thế, không có ai mãi mãi là bạn cũng chẳng có ai mãi mãi là kẻ thù. Em muốn đóng phim, anh có thể giúp em, gần đây đạo diễn Lý có một bộ phim tìm anh diễn vai nam phụ, anh có thể đề cử em đi thử vai nữ phụ số 3. Đạo diễn Lý nổi danh như vậy, chỉ cần em diễn tốt nhất định sẽ tiếp tục tìm em để đóng phim, so với việc em cứ lãng phí thời gian quay cái phim linh tinh của đạo diễn mới vào nghề kia thì tốt hơn nhiều.”

Lâm Viêm tự cho mình là người biết niệm tình xưa, thật lòng muốn giúp đỡ bạn gái cũ, lại không phát hiện lúc hắn nói chuyện đã tỏ vẻ cao cao tại thượng như thế nào, lộ ra cái vẻ tự đắc, tưởng rằng bản thân mình ưu việt lắm. Hắn đã từng là kẻ vô danh tiểu tốt, sau khi theo đuổi Kiều Tử Hân, Kiều Tử Hân mới thường xuyên cho hắn thêm tài nguyên, giới thiệu hắn đi đóng phim, chụp quảng cáo, mà nay, cuối cùng lại đến phiên hắn nói với Kiều Tử Hân “anh có thể đề cử em” rồi.

Kiều Tử Hân mất kiên nhẫn nói: “Lâm Viêm, mấy tháng không gặp, da mặt của anh cũng dày lên không ít rồi nhỉ? Lúc trước anh vô sỉ đến mức nào, đi ra ngoài ngoại tình với người vợ hiện tại của anh rồi âm thầm hãm hại tôi, tôi đều đã biết rõ, anh còn có mặt mũi nào mà đến nói những điều này trước mặt tôi? Không cảm thấy ghê tởm sao?”

Liễu Khiết nắm chặt cánh tay của Lâm Viêm nói: “Kiều Tử Hân cô đừng ngậm máu phun người, ai hãm hại cô chứ? Cô có chứng cứ không?” Cô ta lén lút nhìn bốn phía, nhìn thấy nhân viên phục vụ đều đứng ở phía xa, không thể nghe thấy những gì mà bọn họ đang nói thì mới yên tâm. Sau đó khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Tử Hân, đáy mắt xẹt qua tia ghen ghét, tức giận nói, “Chồng tôi có lòng tốt muốn giúp cô, cô không cảm kích thì thôi còn mỉa mai châm chọc, thật đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết ơn lòng tốt của người khác. Chồng ơi, chúng ta đi thôi, người ta là ảnh hậu, không cần những nhân vật tép riu như chúng ta hỗ trợ, nói không chừng cô ta có thể dựa vào bộ phim điện ảnh ít vốn này mà được phong ảnh hậu lần thứ hai đấy!”

(Chó cắn Lã Động Tân: không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt. Lã Động Tân là một trong tám vị tiên trong truyền thuyết.)

Kiều Tử Hân dựa người vào ghế, nhắm mắt lại, “Hai người muốn diễn vai người tốt thì mới đến chỗ khác mà diễn, đừng khua chân múa tay trước mặt tôi, về sau xin vui lòng hãy xem tôi như người lạ, ngàn vạn không cần chạy đến chào hỏi, cảm ơn rất nhiều.”

Lâm Viêm bị mất mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng để hắn muối mặt mà rời đi như thế thì thật là không cam lòng. Kiều Tử Hân đã rơi xuống vực, dựa vào cái gì mà còn xem khinh thường hắn như thế? Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp không gì có thể so sánh được của Kiều Tử Hân, trong lòng đột nhiên khô nóng, hắn yêu đương một năm với Kiều Tử Hân còn chưa lên giường, hiện tại Kiều Tử Hân đã nghèo rớt mồng tơi, đã thế còn muốn đóng phim, nếu vậy có lẻ hắn sẽ có cơ hội kim ốc tàng kiều? Tưởng tượng đến cảnh Kiều Tử Hân trở thành tình nhân của hắn, ngọn lửa trong người hắn không thể đè áp lại.

(kim ốc tàng kiều: hiểu nôm na là bao nuôi người đẹp.)

Hắn quay đầu nói với Liễu Khiết: “Em đi lấy xe trước đi, anh sẽ lập tức ra ngay.”

Trong lòng Liễu Khiết cả kinh: “Anh ở đây làm gì?”

“Anh có việc muốn nói với Hân Hân, dù sao cũng phải xin lỗi một tiếng, mau đi đi!” Lâm Viêm nhíu mày nhìn Liễu Khiết, giọng nói mang theo ý ra lệnh.

Liễu Khiết nhấp nhấp môi, hung hăng trừng mắt liếc Kiều Tử Hân, dùng sức dẫm lên giày cao gót rời đi.

. . .