Dịch giả: Bếu
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Cắt!"
Âm thanh hô cắt của Từ Tử Phàm vang lên, động tác của thầy giáo diễn xuất kia cũng lập tức dừng lại, đỡ Kiều Tử Hân lên, "Cô không sao đó chứ?"
Kiều Tử Hân lắc đầu, rất nhanh đã thoát khỏi vai diễn, cười với hắn, "Không có chuyện gì, cũng đều là đánh giả thôi mà, thầy Tào quả nhiên là rất chuyên nghiệp."
Ngược lại là quân đoàn fan đang ngồi quanh đó không thể nào phục hồi lại tinh thần, nhập vai còn sâu hơn cả bọn họ, thế này là xong rồi sao? Mới vừa rồi bị đánh tàn nhẫn đến thế, kêu la thê thảm đến thế cơ mà! Bọn họ nhìn thấy nữ thần nhà mình bị đánh thì hận không thể đánh chết người đàn ông kia, nếu không phải trước đó đã được trải qua vài ngày huấn luyện, tai nghe lời chỉ đạo của Từ Tử Phàm, bọn họ nhất định đã lao vào đánh người kia rồi.
Từ Từ Phàm kêu tất cả mọi người tới chỗ hắn, "Mọi người hãy đến xem thành quả cảnh quay vừa rồi đi, xem thử coi chất lượng cảnh quay do chúng ta làm ra thế nào!"
Mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tâm trạng khẩn trương hơn, thấp thỏm hướng mắt về màn hình, vừa chờ mong vừa hồi hộp. Kiều Tử Hân và thầy Tào cũng đã đi tới, cảm giác khi xem cảnh quay vừa rồi trên màn hình khác với khi diễn ở hiện trường, đây thật sự là một khung cảnh bạo lực gia đình thảm khốc, Kiều Tử Hân sợ hãi, thống khổ, tuyệt vọng, tất cả đều được cô thể hiện qua nét mặt, dáng vẻ và hành động, khiến cho người khác đau lòng vì cô, lại cũng có thêm loại cảm giác giận dữ. Hận không thể gào vào mặt cô: Đánh hắn đi! Chống trả lại hắn đi! Đừng chịu đựng nữa!
Một cảnh này cực kỳ tốt, khiến cho người ta đều có một loại cảm giác tê dại da đầu, bạo lực gia đình, thì ra lại đáng sợ như thế!
Từ Tử Phàm chờ mọi người xem xong liền vỗ tay, cười nói: "Rất tốt! Đoàn phim của chúng ta có một sự khởi đầu rất hoàn hảo, về sau nhất định cũng sẽ thuận buồm xuôi gió! Mọi người đã nhìn thấy được nỗ lực của Tử Hân, cô ấy không chỉ diễn được vai thiên tiên, vai mỹ nữ mà cô ấy còn có thể diễn được vai người đàn bà yếu đuối bị hành hung, cô ấy nỗ lực như thế, chúng ta cũng càng phải nỗ lực hơn, đúng không?"
"Đúng!" Mọi người kích động vỗ tay, đôi mắt tỏa sáng nhìn về Kiều Tử Hân, đây là nữ thần của bọn họ, trình độ diễn xuất của cô cao siêu như thế, bọn họ nhịn không được kiêu ngạo một phen, càng thêm cảm thấy vinh dự khi tham gia đoàn phim này.
Kiều Tử Hân cười với mọi người, nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, hôm nay tôi sẽ mời mọi người ăn lẩu, mọi người không cần khách sáo."
Ngày quay đầu tiên chỉ có như thế, không quay thêm cảnh nào khác nữa, Từ Tử Phàm muốn mọi người thành công, lại muốn mọi người bình tĩnh lại sau khi đã trải sự kích động hưng phấn của thành công, sau này có khả năng còn phải đối mặt với các loại tình huống không thể ngờ đến khác nữa, cho nên phải khống chế được cảm xúc ngay từ ban đầu, đề phòng đến khi thất bại thì khoảng cách giữa hai trạng thái tâm lý quá lớn. Hơn nữa, trong thời gian này mọi người trong đoàn đều rất bận, mọi người đều nỗ lực vì Kiều Tử Hân, Từ Tử Phàm liền đề nghị Kiều Tử Hân hôm nay mời mọi người đi ăn một bữa cơm, vừa là chúc mừng cho việc bấm máy thành công, vừa là để mọi người vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, kéo gần khoảng cách của mọi người vào với nhau hơn.
Từ Tử Phàm đã đặt sẵn một phòng bao ở một quán lẩu cực kỳ bí mật, mấy chục người ngồi tổng cộng ba bàn lớn, gọi rất nhiều loại đồ ăn ngon đắt tiền, để cho mọi người có thể ăn uống thoải mái. Trong phòng bao còn có thuê thêm dàn karaoke, mấy bạn fan trẻ tuổi từng người nối tiếp nhau hát một bài, không khí rất nhanh đã trở nên náo nhiệt hơn, mọi người cùng uống rượu, trêu đùa nhau vài câu, khoác tay khoác chân, vốn dĩ không quá quen thuộc mà bây giờ đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều, mọi người đều là một tập thể, đặc biệt đây là một tập thể vô cùng biết phấn đấu.
Từ Tử Phàm hòa mình cùng mọi người, nhưng lúc nào cũng để ý đến nhu cầu của họ, đợi bữa tiệc qua quá nửa, hắn lại khui thêm một chai rượu đi cùng với Kiều Tử Hân kính rượu cả ba bàn. Tuy rằng mọi người tình nguyện ủng hộ cô, nhưng tình cảm là từ cả hai phía, Kiều Tử Hân càng cảm kích trong lòng, bọn họ lại càng vui, vì vậy việc kính rượu này là cần thiết.
Có một cô gái nhỏ vì được chạm ly với Kiều Tử Hân mà đột nhiên khóc òa lên, nức nở nói: “Em rất thích chị Tử Hân, có nằm mơ cũng không thể nằm mơ thấy được sẽ có ngày được cụng ly uống rượu với chị, lại còn có thể ở chung với chị Tử Hân trong một thời gian lâu đến vậy, em… em cũng không biết phải nói thế nào nửa, em thấy vui lắm luôn!”
“Đúng vậy, có thể đứng gần để được nhìn thấy Hân Bảo Nhi như thế thật giống như là đang nằm mơ vậy, Hân Bảo Nhi, chị cứ yên tâm, bất luận chị muốn làm cái gì, bọn em cũng sẽ hết sức ủng hộ, giúp đỡ chị thành công!” (Hân Bảo Nhi, cách gọi yêu của các fan, các bạn hiểu là Hân bảo bối cũng được.)
Tròng mắt Kiều Tử Hân rưng rưng, cười nâng ly rượu lên nói với mọi người: “Chúng ta uống cùng nhau một ly, mặc kệ sau này có như thế nào thì chúng ta mãi mãi đều là người một nhà, một người cũng không được bỏ rơi!”
“Một người cũng không được bỏ rơi! Cụng ly!”
Mọi người vui vẻ sảng khoái cụng ly uống rượu, không khí trở nên náo nhiệt, trong lòng Kiều Tử Hân trở nên kích động. Lần đầu tiên cô ở chung với nhiều fan đến thế, không giống với lúc ở buổi gặp mặt fan bị ngăn cách lại bằng một tấm kính, bây giờ có nhiều fan đến ủng hộ cô như thế, trong lòng có một loại cảm xúc mãnh liệt không biết tên cứ dần dần trỗi dậy, cô đột nhiên cảm thấy bản thân đang mang trong mình một sứ mệnh, chỉ cần còn một người hâm mộ vẫn thích cô, cô quyết không được ngã xuống, cô muốn nỗ lực để làm cho họ một chút gì đó, muốn vì fan của mình mà phấn đấu!
. . .