Chương 17: Fan cuồng của Ảnh Hậu (11b)

Dịch giả: Bếu

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Kiều Tử Hân nhíu mày mở mắt ra, nhìn Lâm Viêm một cách chán ghét, “Sao anh còn chưa cút đi?”

Lâm Viêm chỉnh sửa tây trang, ngồi vào chiếc ghế ở đối diện cô, cười nói: “Hân Hân, em biết người mà anh yêu chính là em, tâm cơ của Liễu Khiết quá sâu, cô ta nắm được điểm yếu của anh, anh không thể không nghe lời cô ta, nếu không phải thế thì sao anh lại có thể cưới cô ta làm vợ? Hân Hân, anh vẫn còn yêu em, em cũng yêu anh mà phải không? Chúng ta làm lành đi, anh sẽ mua cho em một căn nhà, xem như là nhà của chúng ta, mỗi lần anh đi công tác đều sẽ dẫn em đi cùng, được không?”

Kiều Tử Hân rót đầy nước vào ly, sau đó đột nhiên hắt vào người Lâm Viêm đang ở trước mặt cô.

“Hạ lưu! Anh chẳng những vô sỉ mà còn ghê tởm đến tột cùng, trước đây tôi mù rồi mới làm bạn gái của anh!” Kiều Tử Hân xoay người rời đi, liếc hắn một cái cũng ngại bẩn mắt.

Lâm Viên đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, cả giận nói: “Tại sao cô lại hành động giống như một người đàn bà chanh chua như thế? Cô cho rằng bản thân còn là ảnh hậu cao cao tại thượng sao? Cô bây giờ chẳng qua là chó nhà có tang! Cô bây giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, muốn leo lên trên còn không phải trèo lên giường người khác ư? Lên giường người khác với lên giường tôi không phải cũng như nhau sao? Giả vờ thanh cao cái gì chứ?”

(*Chó chết chủ/ chó nhà có tang: ví như người bị mất đi nơi nương tựa.)

Động thái ở bên này quá lớn, nhân viên phục vụ ở phía xa cảm thấy không thích hợp liền đi đến, mà lúc này Từ Tử Phàm cũng mang canh giải rượu đến cho nhân viên phục vụ, đi nhanh đến bẻ quặt bàn tay của Lâm Viêm ra trước.

Lâm Viêm chỉ cảm thấy tay mình đau nhức, buông Kiều Tử Hân ra ngã ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn xuống đã thấy tay hắn đã gãy, “Mày là ai? Phục vụ đâu, gọi giám đốc của các người tới đây, khách sạn này loại người nào cũng có thể cho vào thế này sao?”

Tầm mắt Từ Tử Phàm nhìn một vòng qua người Kiều Tử Hân, thấp giọng hỏi, “Cô không bị thương chỗ nào chứ?”

Kiều Tử Hân cười nói: “Không sao, nếu có chuyện gì thì tôi đã sớm gọi người đến rồi.” Sau đó cô nhỏ giọng kể cho Từ Tử Phàm nghe chuyện vừa rồi.

Từ Tử Phàm lúc này mới nhìn về phía Lâm Viêm, lạnh lùng nói: “Khách sạn đúng là không nên cho loại chó điên như mày bước vào.” Hắn móc mấy tờ một trăm tệ từ trong ví ra, ném vào mặt Lâm Viêm nói: “Đây là tiền cho mày mua thuốc, về sau nhớ kỹ mà tránh xa nghệ sĩ của tao ra một chút, nếu không thì lần sau không phải chỉ là gãy tay thôi đâu.”

“Mày! Mày chính là cái tên đạo diễn kiêm người đại diện kia đúng không?” Lâm Viêm chật vật đứng lên, bộ dáng anh tuấn bức người, khuôn mặt như bừng tỉnh, khinh thường nhìn Kiều Tử Hân, “Chả trách cô không đồng ý ở cạnh tôi, hóa ra là coi trọng tên trai bao này. Cô bây giờ là đang nông cạn chỉ biết nhìn nhan sắc của người khác, cũng không nghĩ xem hắn có cái gì khiến cô thích, hắn chỉ muốn chơi cô thôi, cô đừng để bị hắn lừa tài lừa sắc.”

Ánh mắt Từ Tử Phàm đảo qua người hắn, Lâm Viêm chợt cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát, sợ hãi lùi về sau hai bước, “Mày, mày đừng có mà đánh người, nhân viên phục vụ đều đang ở đây, tao có thể kiện mày đấy!”

Từ Tử Phàm thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Xem ra mày bây giờ quá thoải mái rồi, còn rảnh rỗi ở đây làm loạn, cũng không đi tìm việc gì mà làm đi.” Nói xong hắn dẫn Kiều Tử Hân rời đi, trực tiếp quay về phòng bao cho Kiều Tử Hân uống canh giải rượu.

“Xin lỗi, tôi không nên để cô ngồi đó một mình.”

“Không sao, chỗ này bảo vệ trật tự rất tốt, cho dù anh không kịp quay lại, nhân viên phục vụ cũng không để hắn làm gì đến tôi. Tôi cũng không ngờ Lâm Viêm lại không biết xấu hổ đến vậy, nhưng vừa rồi hắt nước lên người hắn, còn chửi cho hắn một trận thật là thoải mái mà!” Kiều Tử Hân khẽ cười hai tiếng, hiển nhiên là thật sự vui vẻ.

Từ Tử Phàm cũng cười một tiếng, đi đến cửa đổi một số điện thoại khác, gửi tin tức vào nhóm của phóng viên, [Tiệm lẩu Lệ Tinh, Lâm Viêm ướt như chuột lột, cãi nhau với Liễu Khiết ở trong xe.]

Trong nhóm có người đang ở gần đây tỏ vẻ muốn chạy qua ngay, Từ Tử Phàm liền cất điện thoại, tiếp tục uống rượu cùng mọi người. Nhóm này là do hắn đã kết giao với vài nhân tài trong giới mà có, dùng nick nặc danh giả dạng bản thân thành phóng viên. Những phóng viên này tuy là cùng một nhóm, những tin tức lớn thì tranh giành nhau còn những khi gặp tin tức nho nhỏ cũng sẽ chia sẻ với nhau, thỉnh thoảng bản thân biết được tin gì đó nhưng lại không tiện chạy qua thì sẽ nhắn tin nói với riêng một số người thân quen, xong chuyện tự nhiên cũng sẽ đạt được một ít lợi ích. Từ Tử Phàm vào nhóm là vì để phòng ngừa có chuyện gì đó, không nghĩ rằng chuyện đầu tiên mà hắn làm lại là chuyện này, ngược lại cũng không xấu, trước tiên giáo huấn Lâm Viêm một chút, rồi sẽ tặng hắn một món quà to lớn bất ngờ sau.

Lâm Viêm nghẹn một bụng khí, kêu nhân viên phục vụ mang khăn lông đến cho hắn lau tóc, nhưng tóc hắn vẫn cứ ướt đẫm dính vào trán hắn, vạt áo sơ mi cũng ướt đẫm. Từ sau khi cuộc đời hắn lên hương nhờ dựa hơi Kiều Tử Hân, hắn chưa từng chật vật như thế, quan trọng hơn là hắn có cảm giác bản thân đã bị một tên đạo diễn vô danh tiểu tốt làm nhục. Hắn lấy điện thoại nhắn tin cho Liễu Khiết đánh xe đến trước cửa, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài, vừa lên xe thì Liễu Khiết đã kinh hô một tiếng.

“Anh bị sao thế? Kiều Tử Hân hắt nước vào anh sao? Anh đã nói gì với cô ta? Có phải là thấy cô ta thì tình cũ khó quên không?” Liễu Khiết càng nói, càng cảm thấy không đúng giọng điệu cũng dần trở nên bén nhọn, khiến cho Lâm Viêm càng thêm bực bội.

“Im mồm! Chuyện của tôi khi nào thì đến lượt cô quản chứ? Lái xe về nhà!”

Một tiểu phóng viên không chớp mắt chụp lấy cảnh vừa rồi, hình ảnh cũng có thể kể được một câu chuyện dài, nhìn bộ dạng Lâm Viêm tức giận, chật vật không chịu thua đang giương cung bạt kiếm với Liễu Khiết, tiểu phóng viên nở nụ cười, ai biết trong não của các nhà sáng tạo có thể nghĩ ra được câu chuyện như thế nào.

. . .

Ps: Team mình vẫn đang cố đăng chương nhanh nhất có thể, nếu thấy truyện hay mọi người nhớ để lại 1 like, đẩy kim phiếu và đề cử truyện giúp chúng mình nhé, tks!!!