( Mỗ tác giả: Từ giờ mị đổi Nhạc Vân Du thành Mạn Cơ nha. Vì bây giờ nàng lấy thân phận khác)
" Mạn Cơ. Cho ta theo nàng đi, ta tuyệt sẽ không gây phiền phức cho nàng" Mị Cửu Y mặt dày bám theo Mạn Cơ, mắt ủy khuất nhìn nàng làm như nàng bắt nạt hắn vậy. Dung mạo điên đảo chúng sinh tỏ vẻ thật tội nghiệp cầu an ủi cầu vuốt ve.
Là hắn đủ phiền phức rồi được không? Còn muốn gây phiền phức gì cho nàng nữa mới vừa lòng? Mạn Cơ ném cho hắn cái nhìn khinh thường.
Một tuần ở Phượng Vũ trấn Mạn Cơ đã gặp Mị Cửu Y, hắn hơn nàng năm tuổi, tức là giờ hắn 25 tuổi.
Hắn là Mị thần y đệ nhất thiên hạ - nhưng có lẽ giờ đệ nhất thiên hạ là nàng rồi, hắn sao có thể sánh bằng y học đúc kết ở thế giới cũ của nàng.
Cố Huyền quốc - nơi nàng xuyên qua đột nhiên bùng phát đại dịch, Mị Cửu Y danh là thần y nhưng cũng không thể loại bỏ được bệnh này mà chỉ có thể giúp bệnh dân giảm bớt đau đớn, sống lâu hơn được chút.
Hắn đi qua Phượng Vũ trấn thì gặp được nàng, nghe nói nàng là thần tiên sống, ngay cả bệnh hắn bó tay nàng cũng chữa được. Hắn rất khó tin nhưng phải chấp nhận sự thật nàng thật sự có thực lực, hắn tận mắt thấy nàng chữa trị và tất cả đều khỏi. Lạ ở chỗ nàng không cần cho bệnh nhân uống nhũng bát thuốc đắng đen ngòm, chỉ bôi ngoài da và nuốt viên thuốc kì lạ gì đấy cũng có thể khỏi.
Mị Cửu Y rất tò mò về nàng, rốt cuộc nàng có thân phận gì? Sao có thể có y thuật vượt bậc như vậy? Sao trước giờ hắn chưa từng nghe nói đến nàng? Còn có, nàng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt diễm, đôi mắt đen tuyền như vực sâu hút hồn, hàng mi cong dài chớp động như cánh bướm, sống mũi cao thanh thoát, môi căng mọng đỏ hồng, lông mày mảnh rõ nét, nàn da trắng nõn không tì vết, mụn ruồi đỏ dưới đuôi mắt càng làm nàng đặc biệt . Tóc đen mượt cài duy nhất cây trâm bạc, chất lượng vải của bộ y phục nàng mặc cũng không có gì nổi bật nhưng một thân y phục đỏ lại tôn lên vẻ diễm lệ điên đảo chúng sinh của nàng.
Thế nhưng nàng đã có một hài tử? Hài tử cũng tỏa ra phong thái hơn người.
Mị Cửu Y muốn hỏi nàng rất nhiều vấn đề nhưng nàng không hề nói bất kì thứ gì về thân phận của nàng. Điều duy nhất hắn biết là nàng gọi Mạn Cơ và có một hài tử. Khoan đã, sao hài tử kia hắn nhìn có chút quen mắt? Trước đây hắn đã gặp qua? Nực cười, đứa nhỏ mới khoảng 4-5 tuổi sao hắn trước đây gặp qua được. Chắc là giống ai đó mà hắn quen, thật buồn là hắn không nhớ ra là ai.
Nhưng không sao, chỉ cần hắn theo nàng không phải rồi sẽ biết?
Thực tế phũ phàng, nàng luôn thấy hắn phiền phức. Nàng tìm cách cắt đuôi hắn nhiều lần, hắn Mị Cửu Y đã bao giờ bị người ghét bỏ như vậy? hắn đi tới đâu cũng là mọi người kính nể hắn. Chẳng ai như nàng, ghét bỏ hắn thì thôi đi còn xua đuổi hắn, hắn thật thương tâm a.
Khinh công của nàng khiến hắn càng kinh ngạc hơn, không ngờ khinh công của nàng cũng tốt như vậy. May là khinh công của hắn cũng không tồi, cố gắng miễn cưỡng cũng đuổi kịp nàng, trong khi nàng còn ôm một đứa trẻ.
Đánh giá nam nhân trước mắt một phen Mạn Cơ không khỏi bất mãn.
Mị Cửu Y là một tên ngoại hình cực yêu nghiệt, mặt thon gọn, mắt đen hẹp dài lại hơi xếch, sống mũi cao thẳng, lông mày đậm đường nét, môi mỏng luôn treo nụ cười phảng phất như có như không, da trắng mịn lại chẳng kém nàng.
Một thân y phục màu ngọc trúc khiến hắn vừa yêu mị vừa thanh nhã. Thân hình hoàn mĩ xứng với khuôn mặt, cao hơn nàng hẳn một cái đầu.
" Trước tiên ngươi cách xa ta một chút, ta còn đang đứng đây chưa có chạy mất, ngươi đứng gần vậy ta ngước lên rất mỏi cổ" Mạn Cơ không thể chịu nổi nữa, từ lúc ra khỏi Phượng Vũ trấn hắn luôn theo nàng. Hắn có ý đồ gì? Nói chuyện thì hắn cũng cần đứng xa chút, hắn có biết là hắn rất cao không? Nàng luôn phải ngước nhìn lên mới thấy mặt hắn.
" Mạn Cơ, nàng thật nhẫn tâm với ta, ta chỉ muốn đi theo nàng thôi mà" Mị Cửu Y nghe vậy ỉu xìu lùi cách nàng một bước. Nói là một bước nhưng thực tế hắn chỉ nhích chân có một xíu, chẳng khác đứng yên là bao.