Nhạc Vân Du tiến vào thì thấy một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi đang đứng ở cửa phòng khách chờ nàng. Có lẽ đó là Nam An Thương, hắn một thân y phục màu lục, thân hình hơi tròn và lùn.
" Đại phu, thỉnh" Nam An Thương mặt mày nở nụ cười xã giao
" Ân" Nàng chỉ nhàn nhạt đáp, tay vỗ về bảo bảo đang lim dim buồn ngủ, cả khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đều dựa vào bộ ngực mềm mại của nàng.
" Mời ngồi" Nam An Thương cho người bê trà lên, hắn đang rất thấp thỏm muốn nàng đi xem bệnh cho nhi tử.
" Ân" Nàng vẫn nhàn nhạt đáp, ôm bảo bảo ngồi xuống.
" Không biết đại phu nên gọi thế nào cho phải?" Nam An Thương nhìn nàng đánh giá. Hắn có được như ngày hôm nay đầu óc thực không đơn giản, ánh mắt cũng nhạy bén.
" Ta gọi Mạn Cơ" Nhạc Vân Du lại đem biệt danh của nàng nói ra. Nàng không muốn dùng tên thật.
" Mạn Cơ đại phu rất vinh dự vì ngài ghé thăm. Ta là Nam An Thương" Nam An Thương rất tự nhiên giới thiệu bản thân.
" Đại phu, ngài có cần trước tiên đi xem tình hình ngũ nhi chút không?" Khi hắn vừa nhìn thấy nàng cũng hết sức ngạc nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khăn che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt to đen tuyền hút hồn, hàng mi dài cong vút xòe ra như cánh quạt, lông mày thanh thoát đường nét, sống mũi cao, nổi bật trên gò má dưới mắt phải có một vết ruồi đỏ tươi như máu. Một thân y phục đỏ rực chói mắt, ba nghìn sợi tóc đen dài cố định lỏng lẻo duy nhất bằng một cây trâm bạc, vài lọn tóc như có như không bung xuống. Dáng người uyển chuyển mỏng manh lại phát ra cỗ hơi thở cao quý tuyệt không tầm thường, chắc chắn không phải người ở đây. Người như vậy thường là phi phú tức quý, có thật chỉ là một đại phu? Hài tử nàng đem theo diện mạo cũng tuyệt đối hơn người dù mặt đã bị che đi một nửa hắn vẫn dễ dàng nhìn ra. Quan trọng nhất bây giờ liệu nàng ta có thể chữa được cho ngũ nhi không?
" Không cần, giờ ta cần biết là ngũ thiếu gia đã bị bệnh bao lâu?" Nàng biết là bệnh dịch thủy đậu rồi còn xem gì nữa, xem còn thời gian cứu không mới là vấn đề. Chưa kể bây giờ nàng đang bế bảo bảo, bị lây nhiễm thì thật ủy khuất cho bảo bảo.
" Đã ba ngày, chưa có một đại phu nào chữa được. Còn là bệnh truyền nhiễm nên có rất nhiều người chết" Hắn thật đau lòng cho ngũ nhi, đó là đứa con hắn sủng ái nhất a.
May mắn mới bị ba ngày chưa phải là không thể cứu, trước khi đến nàng đã chuẩn bị sẵn thuốc đem theo, là thuốc nàng mua trước khi xuyên đến đây.
Nàng đã thay vỏ đựng thuốc bằng hai chiếc bình ngọc.
" Bình màu lam là thuốc bôi, chấm nên các vết mụn. Bình màu trắng là thuốc uống, ngày ba viên chia theo ba bữa, uống sau ăn hai khắc. Trong thời gian điều trị tuyệt đối không được chạm nước, không được ra gió, đồ dùng cũng phải tách riêng, vệ sinh sạch sẽ tránh lây nhiễm. Làm theo như thế một tuần sau sẽ khỏi. Cách hai ngày ta sẽ đến kiểm tra một lần" Nhạc Vân Du một tay ôm bảo bảo một tay cầm tách trà lên khẽ nhấp hai ngụm.
" Vậy bạc chẩn trị ngài tính thế nào? Ta có thể đáp ứng" Nam An Thương là đại địa chủ, chẳng lẽ còn không đủ bạc trả cho một đại phu.
" Lần này ta chữa bệnh dịch cho cả trấn, sẽ không lấy bạc chữa trị, thuốc cũng là miễn phí..." nàng đưa mắt khẽ đánh giá hắn, thấy hắn không nói gì nàng mới nói tiếp "...Nhưng bình ngọc của ta thì phải trả bạc" Đó là bình ngọc đấy, tuy không phải hàng thượng đẳng nhưng cũng tốn bạc, đâu thể cho không. Nàng lần này muốn vang danh thì phải chấp nhận hi sinh bỏ ra chút công sức, nàng cũng không muốn cháy nhà hôi của. Thuốc đều có sẵn trong không gian. Trấn này thật may mắn vì không phải lúc nào nàng cũng thích phát hảo tâm như vậy, nàng khá tùy hứng.
"A?! Đó là đương nhiên" Nam An Thương hết sức bất ngờ với lời nói của nàng, mãi sau mới kịp phản ứng. Hắn rất lo lắng rằng nàng vì bạc lại không chữa được bệnh cho ngũ nhi, lúc đấy hắn biết tìm nàng ở đâu?! Nhưng thấy nàng nói không lấy bạc chữa trị ngay cả tiền thuốc cũng không lấy hắn lại an tâm hơn. Nàng chẳng có lí do để lừa hắn.
Nhận một lượng bạc từ tay Nam An Thương, Nhạc Vân Du vận khinh công ôm bảo bảo vụt đi.
"Thân phận chắc chắn không đơn giản" Đúng như hắn đoán, có đại phu nào lại có thể chữa cho nhiều người như vậy vẫn không lấy tiền? Không lấy tiền chữa trị cũng sẽ lấy tiền thuốc. Mà được hắn đáp ứng trả bạc lại bình thản từ chối, chỉ lấy bạc của cái bình đựng thuốc, hắn xem chất lượng của hai cái bình đấy rồi, vừa đúng một lượng bạc.
Theo đúng lịch cứ cách hai ngày Nhạc Vân Du sẽ đến xem tình hình cho Nam Đông Hiên. Nàng cũng không phải đi chơi không mà nàng còn chữa đại dịch cho cả trấn.
Một tuần sau ở Phượng Vũ trấn không ai là không biết đến cái tên Mạn Cơ. Tất cả bệnh nhân mà nàng chữa đều khỏi hoàn toàn, không có di chứng.
Mọi người gọi nàng bằng nhiều cách gọi như: thần y, thần tiên sống, ân nhân cứu mạng, đại ân nhân, Mạn Cơ đại phu,...
Và ai có thể cho nàng biết....sao hắn cứ theo nàng hoài vậy?
" Mị Cửu Y. Sao ngươi cứ bám dính lấy ta làm gì?" Nhạc Vân Du phẫn nộ hét lên. Bảo bảo trong lòng nàng thì chớp chớp đôi mắt to tròn hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.