Nhạc Vân Du ôm bảo bảo ngồi trên cây lấy kem ra ăn, trời nóng thế này có kem ăn là quá hạnh phúc.
" Nương, đây là gì vậy a? Lạnh như tuyết lại có vị ngọt và hương thơm giống hoa quả" Bé lần đầu được ăn thứ như vậy, đây là mùa hạ mà, sao có tuyết được?!
" Đây là kem, bảo bối thích thì vẫn còn nhiều a" Nàng biết bảo bảo đang nghĩ gì nhưng không tiện giải thích, càng giải thích càng rắc rối hơn thôi.
Nàng định ở đây vài ngày nhưng giờ nàng thay đổi rồi. Nàng sống trước giờ đều tùy hứng, thích thì làm mà không thích thì bất kể ai cũng không nể mặt. Giờ nàng muốn đi Phượng Vũ trấn nên nàng cũng không cần miễn cưỡng ở lại đây nữa.
Nhạc Vân Du cảm thấy thật tẻ nhạt, người ta xuyên qua thì tu luyện thăng cấp các kiểu còn nàng không tu luyện gì do nguyên chủ trước đây không thích cầm kiếm. Bây giờ có sư phụ dạy nàng cũng không muốn học.
Đi xe ngựa đến Phượng Vũ trấn nhưng gần đến nơi nàng lại tìm chỗ không người bỏ xe ngựa vào không gian. Nhạc Vân Du cảm thấy hết sức kỳ quái, thôn này có rất nhiều đám ma từ to đến nhỏ, nàng thấy đủ các nghi thức đám ma giàu có nghèo có.
Nhạc Vân Du lưng đeo theo hòm thuốc, tay bế bảo bảo đang đi dạo vòng quanh thấy một nơi có rất nhiều người tụ tập vây lại quanh tờ cáo thị. Tò mò nàng bế bảo bảo chen vào xem.
" Ta đã thấy trấn này kì lạ rồi, thật không ngờ lại có dịch thủy đậu" Nghe ngóng một hồi nàng lắm được sơ qua tình hình: Phượng Vũ trấn đang có đại dịch thủy đậu nghiêm trọng, người chết la liệt. Nghe nói rất nhiều thôn, trấn cũng bị. Nam Đông Hiên - ngũ thiếu gia của đại địa chủ Nam An Thương năm nay 11 tuổi cũng không may dính phải đại dịch này, là nhi tử vô cùng được sủng ái nên Nam An Thương cho người dán cáo thị tìm đại phu về phủ chữa khỏi bệnh.
" Thủy đậu có tính lây nhiễm, không thể để bảo bối bị lây được." Nhưng giờ trong trấn rất nhiều người qua lại nàng không thể đem bảo bảo bỏ vào không gian. Đành dùng tấm khăn mỏng đeo lên mặt bảo bảo, chính nàng cũng lấy một tấm khăn che lên.
"..." Bảo bảo hơi nghi hoặc mở to đôi mắt đen tròn nhìn nàng. Nhìn vô cùng đáng yêu.
" Bảo bối chịu khó chút, nương vì tốt cho con" vuốt vuốt chiếc khăn đeo mặt của bảo bảo phẳng xuống lại xoa xoa đầu bé, Nhạc Vân Du đi hỏi thăm đường đến phủ của Nam An Thương.
Vòng vèo hồi lâu nàng cũng đã đến được trước cổng Nam Phủ - phủ đệ của Nam An Thương.
" Vào thông báo với chủ nhân ngươi có đại phu đến xem bệnh cho ngũ thiếu gia" Giọng Nhạc Vân Du hết sức nhẹ nhàng ung dung, nghe không ra một tia cảm xúc gì nói với tên đang đứng canh ngoài cổng.
" Ngươi chờ ở đây ta vào thông báo" Thấy nàng kì quái, tuổi khá trẻ, ăn mặc một thân y phục đỏ rực không hoa văn - nào có đại phu ăn mặc bắt mắt như thế, còn đem theo một hài tử đi xem bệnh, dung mạo lại mĩ lệ thoạt nhìn vô cùng cao quý, không giống người ở đây. Nhưng dù sao hắn cũng phải đi thông báo cho lão gia, người ta cũng bảo là đến xem bệnh cho ngũ thiếu gia còn gì. Chắc cũng chẳng chữa được, đại dịch này nhiều người mắc vậy đã ai chữa khỏi được đâu, cùng lắm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Thấy ánh mắt kì quái nhìn mình nàng không nói gì, nàng không quan tâm người khác nghĩ gì.
" Mời đại phu vào, lão gia đang chờ ngài trong phòng khách" Tên canh cổng chạy ra hơi cúi người mời nàng vào.